Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2016

Cuối năm

Những ngày gần cuối năm mình chạy như bị ai rượt, gặp tất cả những ai muốn gặp đặng qua cơn thèm người chất chứa trong những tháng đi lâm sàng đầy vật vã. Chạy chán lại về nhà ngủ vùi lấy sức. Mệt, mỗi tội vui. Rồi chiều nay trong cơn ngà ngà phố xá, mình lóc cóc đi thử và mua ít trà đặng tiếp tục sự nghiệp làm ông cụ. Nắng bơi là đà trên mặt đường như chạy trốn, rồi trốn thật. Trời chuyển màu xám tro. Không gian lặng đi tê tái. Mình rú ga về nhà, thỉnh thoảng bắt gặp cơn gió hơi lành lạnh đập vào mặt, dấy lên một chút kí ức mỏng nhẹ còn sót lại về những ngày cuối năm khi còn ở quê. Saigon dở chứng điên bằng những ngày heo hút lạnh, nhưng thôi cũng hợp để uống trà, và để nhớ. Tối muộn, trọ vắng tênh, có con im lặng bò ngang cửa rồi lẻn vào nhà ngồi với mình, thủ thỉ. Ôn cố tri ân, vừa được tặng cái ly mới toanh mình lôi ra thử, rồi bó gối nghĩ chuyện vớ vẩn. Trước lúc lên cơn, mình tranh thủ ngồi gõ lách cách ghi lại chuyện vui buồn suốt một năm dài, rất dài. Ch...

Vắng bóng mặt trời

I ​Bình minh tôi xin thề thức dậy lúc năm giờ trời mưa chuyến xe thiếu mặt trời hong ấm bụi lất phất màu cafe lấm tấm phố im lìm phố vắng người tôi đợi phố trầm ngâm II từ long an dầm mưa xuôi về vũng tàu gió hát, ngược lên đất huế xa xăm nỗi nhớ tôi trôi đi cùng tháng năm trôi vào kí ức thuở mười lăm tình yêu sao còn ở lại tình yêu sao đắm mãi giữa hư vong tình yêu bất tử tình yêu bất tử hoá tình người mênh mông ​ III mười năm tôi long đong đi tìm bóng mặt trời mười năm cũng một kiếp người trăm năm cũng một phận đời hư vô chênh vênh giữa chốn xô bồ thấu đời mộng mị thấu tôi vô thường vì đâu mưa hạ ly hương? vì ai đốn ngã yêu thương ngậm ngùi là tôi một đoạn làm người than thời trách phận sao đời hẩm hiu cũng tôi một sớm đìu hiu thấy đời đen bạc lại yêu thương tràn chẳng là một chuyến đò ngang thôi thì cũng chịu đeo tang mặt trời IV Con chó vàng bên tách cafe đen Ngồi tìm vui một phút êm đềm Có phải ngày vừa đen vừa đắng Chó cười chó uống để tìm qu...

Một thoáng bâng khuâng

Khí thu bao giờ cũng thế, nhẹ nhàng và man mác. Ta thường nghe lòng nhè nhẹ và êm êm khi có làn gió thu thoảng qua mấy cành cây khóm lá, và đôi chút buồn. Mùa thu đẹp, mà đẹp thật. Nói đến mùa thu, tôi bất giác nhớ đến điều người ta thường thắc mắc, ‘mùa nào đẹp nhất trong năm?’ Khi mùa xuân đến, gió xuân mơn man thổi trên những cành cây đầy hoa, đầy lá rực rỡ, ai cũng nghĩ là mùa xuân đẹp nhất. Mùa hạ đến với nắng vàng rãi đều lên những bãi biển, chim chóc đua nhau hót líu lo trên những cành cây với tán rộng sum xuê, ai cũng nghĩ mùa hạ đẹp. Rồi thu đến, lá vàng bắt đầu rơi, không khí cũng khang khác với những cơn gió nhẹ phả qua, ai cũng nghĩ là mùa thu đẹp nhất. Cuối cùng, khi tiết giá đông tàn kéo đến, cây cối đã thôi không còn lá nhưng đó là cả bầu trời trong xanh và cao vút, mùa đông không phải là đẹp nhất? Thường thì vậy, con người ta luôn tham lam, và tôi lại càng như vậy. Nhưng nếu phải chọn một mùa đẹp nhất, tôi chọn thu. Mùa thu ở đây cũng thật đẹp, có nắng, có lá, có hoa ...

Nẻo về của ý

Buổi chiều nắng vàng rộm đổ lên những tòa nhà, bóng che khuất con đường xám xịt nhếch nhác. Hai hàng cây phất phơ theo gió, những tán cây đã co rúm lại trước cái nóng của mùa mà vẫn cố dang chút lá xanh tàn tạ hứng lấy vài đóm nắng. Đám bụi mù mù của thành phố làm đục cả không gian, luồn lách vào tận các nang phổi, chốn thị thành đâm ra hay nổi cau có vô lý và bóp còi inh ỏi. Mệt mỏi và nhầy nhụa. Mình lao vào chốn phù hoa này cũng non năm năm rồi, hít bụi khéo gần đầy phổi và cũng góp chút sức vào sự ồn ào của thành phố bằng tiếng còi toẹt toẹt của con xe cũ rích. Thỉnh thoảng chạy nhong nhong qua mấy con phố khi đi lạc, mình lại tự hỏi ở quê hay ở thành phố thích hơn? Rồi lại tự hỏi cái thằng mình thực ra là đang tìm kiếm cái gì ở chốn quê người này, bao giờ mới tìm thấy?  Mình vốn ở làng, vô tình mình thích những thứ xưa cũ và quê mùa như bản chất con người mình vậy. Những lúc rảnh rỗi, niềm vui là được lang thang những tiệm sách dọc đường Trần Nhân Tôn, hít cái mùi giấy cũ l...

Bông hồng cài áo

Chiều nay khi đi học về, hoặc khi đi làm việc ở sở về, em hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Em sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ, và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên em. Cầm tay mẹ, em sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Em : “Mẹ ơi, mẹ có biết không?” Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên, và sẽ hỏi em, vừa cười vừa hỏi “Biết gì?” Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, em sẽ hỏi tiếp: “Mẹ có biết là con thương mẹ không?” Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù người lớn ba bốn mươi tuổi, cũng có thể hỏi một câu như thế, bời vì người là con của mẹ. Mẹ và em sẽ đều trở thành bất diệt và ngày mai, mẹ mất, em sẽ không hối hận, đau lòng. Cái điệp khúc đó quá ngọt ngào, ngọt ngào cho bất kỳ ai đang còn mẹ bên mình. Quanh đi quẩn lại, tôi tự than đời mình hết mấy năm, nghĩa là uổng phí hết mấy năm, mãi đến khi tôi nhận ra món quà lớn nhất của đời mình là mẹ. M...

Mây ngủ

Chiều lác đác rớt xuống từng mảng, nhẹ nhàng phiêu hốt theo cái thằng mình trôi đi vô định. Không gian cháy xém đi vì nắng, khô khốc và nhầy nhụa. Sáng nghe người lớn kể chuyện tâm sự, mình ngơ ngẩn một chút, cái nhúm não vốn đã chảy thành chao nên không còn nghĩ gì rõ ràng. Nhưng băn khoăn một chút, buồn một chút. Như thường lệ, mỗi cuối tháng mình lại xuống tóc một lần. Người ta bảo rằng hễ ai thất tình là hay đi cắt tóc như cắt đi một đoạn quá khứ, một đoạn kỉ niệm, để quên. Như vậy, chẳng lẽ mỗi tháng mình lại thất tình một lần, đều đặn và không buồn tí nào. Vô quán, ông thợ đang phiêu hốt cầm ipad hát ầm trời ‘mưa buồn mãi rơi trên biển xưa âm thầm, ôi biển vắng đêm nao tình trao êm đềm...’ Mình cười nhăn nhở bảo cô này hát hay mà chết trẻ chú nhỉ, đa xơ cứng chả cứu được, bạc thế. Chú ngoảnh lại bảo mày biết hả, mấy tuổi rồi? Mình bảo ba mươi cộng, chú gật gù hỏi cắt tóc hả. Mình gật, chứ cháu không biết hát bằng ipad như chú đâu. Chú vừa cắt vừa làm ràm, bọn t...

Này chè xanh

Mình bắt đầu bỏ công tìm hiểu về trà (chè) mới khoảng vài năm lại đây, nhưng thích cái vị của chè xanh thì có lẽ cũng lâu rồi. Ngày trước mẹ mình bán bún trong chợ làng, mỗi nồi bún của mẹ luôn đi kèm một xô nước chè tươi. Chè tươi vốn đã là thức uống dân dã từ lâu lắm rồi, chỉ cần mua một bó chè về rửa sạch rồi hãm lấy nước. Sáng sáng mình lại đạp xe lại chợ ăn tô bún to đùng với một li nước chè xanh, đều đặn suốt hơn chục năm cho đến tận ngày bỏ vô nam. Cái vị đắng chát hậu ngọt từ từ làm mình nghiện, và cũng nhiều người nghiện như mình. Nhiều khi nghĩ nó như đời người, ai nhọc nhằn một đời rồi cũng mong được ngọt ngào trong những tháng ngày sau cuối. Thỉnh thoảng mình đi hái rau má dại, hoặc có khi mẹ mua được nhúm rau má rẻ, mang về phơi héo bớt nước rồi bốc một nhúm nấu nước đem lên chợ buổi sáng, thay cho nước chè thường ngày. Nước rau má xanh thẫm, ngọt đậm và thơm, không còn vị đăng đắng như khi ăn sống hoặc nấu canh. Và tất nhiên nấu nước rau má thì tốn tiền hơn chè tư...

Trung thu

Mấy ngày rảnh rỗi cuối cùng của mùa hè, mình ru rú trong nhà ăn ngủ như heo, thỉnh thoảng có việc ra đường cứ cúi đầu chạy xe không để ý gì. Tối ngồi nghe trống múa lân, quanh nhà có mấy hàng bánh Kinh Đô đỏ rực, vậy là sắp tới trung thu. Ở Saigon ít lâu mới biết trẻ con ở đây không còn hứng thú với trung thu như ở quê, chúng chỉ mua vài cái bánh to đùng ăn rồi thôi. Còn lại là để dành phần người lớn, biếu quà thể hiện tấm lòng với các sếp, nhân văn lắm luôn. Chỉ tội bọn trẻ, có cái ngày vui cũng bị cướp mất. Dạo gần đây mình thích uống trà nên năm nào cũng lân la xin xỏ kiếm miếng bánh rồi pha trà ngồi uống, hưởng tết trung thu theo phong cách ông cụ, nghĩ chuyện đời. Lâu lâu cũng có đứa đi qua bảo đồ già với đôi mắt đầy khinh bỉ, mình nguýt lại liền bảo tao già rồi, tởm lắm. Và thường chúng nó sẽ xin uống trà chung, rồi nghe mình kể chuyện đời, tởm thiệt hehe. Lại nhớ chuyện hồi nhỏ, mỗi dịp trung thu là có đủ trò. Đầu tiên là đèn lồng. Bọn xóm trên nhà có điều kiện nên mua ...

Cho bõ trăm năm

Gửi em, Đời ngắn lắm thương nhau còn chưa đủ Nói làm chi lời chia cách vực sâu… Thơ hay chưa, không phải của anh đâu! Anh đọc mà nghĩ tới em thôi. Anh quen em muộn quá đi, chẳng hiểu nhiều về em, và thậm chí anh còn không mong nhìn quá sâu vào cuộc sống của em nữa. Anh nghe nói khi nhìn quá sâu vào một con người thì chỉ tìm thấy nỗi buồn cho mình. Có lẽ em đã gặp nhiều điều buồn tủi, gặp rắc rối chuyện gia đình, rồi cả phải khổ vì tình yêu. Anh ngỡ là em còn chưa hiểu được bản thân mình, chưa biết đi đâu làm gì để tìm điều em muốn. Em muốn sống thật an nhiên phải không em, anh đoán vậy. Có lúc anh cũng vậy, như kẻ lãng du lạc đường giữa cuộc kiếm tìm hạnh phúc. Cảm giác không buồn quá cũng không vui quá, không tốt không xấu, không yêu mà không ghét, cứ lưng chừng ở giữa, kẹt hoài ở đó không biết cách thoát ra. Nhưng dù ở đâu mà tâm không an thì em vẫn thấy khổ thôi phải không em? Giữa dòng đời hỗn mang này, em sẽ còn va đập với bao nhiêu điều khác nữa, cứ leo lên rồi tuột ...

Bức thư tình mùa hạ

Em, vậy là cũng lâu quá rồi tôi không còn cất giữ chút gì về hình dáng em nữa. Tôi nói là nói vậy, chứ thực thì tôi vẫn yêu em như ngày nào thôi. Nhưng mà dạo này tôi nhớ em ghê lắm. Hôm nay đáng ra tôi đi học rồi, mà đột nhiên được nghỉ nên tôi viết cho em vài dòng, chứ không thì lòng tôi không yên. Ngẫm ra thì tôi yêu em từ lúc tâm hồn còn quá đỗi ngây thơ đi, và dần dà tình yêu tôi cứ lớn lên tôi không hề hay biết. Những ngày xưa cũ thì tôi gặp em thường xuyên hơn chứ như dạo này, em vắng bóng đi đâu, tôi ngơ ngẫn chờ đợi từng ngày chứ còn biết làm gì hơn đây. Tôi chỉ có kí ức mà em thì vẫn quá xa xôi. Ngày em đến bên tôi là những ngày đẹp đẽ và rồ dại nhất. Có khi em đến bên tôi trong những ngày u ám của cuộc đời, rồi ở bên tôi thật lâu cho đến khi mọi thứ về với nét đằm thắm ban đầu. Cũng có khi em đến bên tôi trong những ngày nắng, nắng mới lạ chứ! Nhưng bằng cách nào thì em vẫn để lại một mùi hương không lẫn với ai được. Tôi vẫn yêu cái mùi thơm của em lắm, tôi thích đứng im đ...

Tha hương

1  Cũng lâu lắm rồi mới thong thả ngồi pha ấm trà, ngóc đầu nhìn qua cửa sổ ngắm phố xá đèn màu hoa lệ. Tới bữa nay thì bạn bè gần như đổ xô về quê hết, mình còn lang bạt ở chốn lắm người này. Thỉnh thoảng có cơn gió lùa vào thủ thỉ cho thằng xa nhà nhớ ngẩn ngơ. Thời gian trôi nhanh hơn tên lửa, thoáng cái mình đã ở thành phố được 5 năm, mọi năm đều về quê ăn Tết. Mỗi năm nay không biết có gì thay đổi mà tự nhiên muốn ở lại.  Tối xách xe chạy lung tung. Đi ngang khu đông người thấy cái mùi khắm của chợ trời bốc lên, ấy là mùi trái cây, mùi hoa lẫn chút mùi rác quyện vào nhau, theo gió xộc vào mũi. Vài chiếc xe chở những chậu mai chạy rề rề qua đám người tấp nập, bác lơ hò hét mở đường, mấy nụ mai vàng hãy còn chúm chím e lệ chỉ chờ đến dịp là bung hết cánh cho miệng đời trầm trồ. Có gia đình rủ nhau tìm mua lá chuối, lạt buộc rồi háo hức chất lên xe về nhà, chuẩn bị cho nồi bánh đêm giao thừa. Mình bất giác nhận ra đã là 23 tháng chạp, người ta bắt đầu nôn nao đếm từng ngày ...