Chuyển đến nội dung chính

Mây ngủ

Chiều lác đác rớt xuống từng mảng, nhẹ nhàng phiêu hốt theo cái thằng mình trôi đi vô định. Không gian cháy xém đi vì nắng, khô khốc và nhầy nhụa. Sáng nghe người lớn kể chuyện tâm sự, mình ngơ ngẩn một chút, cái nhúm não vốn đã chảy thành chao nên không còn nghĩ gì rõ ràng. Nhưng băn khoăn một chút, buồn một chút.


Như thường lệ, mỗi cuối tháng mình lại xuống tóc một lần. Người ta bảo rằng hễ ai thất tình là hay đi cắt tóc như cắt đi một đoạn quá khứ, một đoạn kỉ niệm, để quên. Như vậy, chẳng lẽ mỗi tháng mình lại thất tình một lần, đều đặn và không buồn tí nào.

Vô quán, ông thợ đang phiêu hốt cầm ipad hát ầm trời ‘mưa buồn mãi rơi trên biển xưa âm thầm, ôi biển vắng đêm nao tình trao êm đềm...’ Mình cười nhăn nhở bảo cô này hát hay mà chết trẻ chú nhỉ, đa xơ cứng chả cứu được, bạc thế. Chú ngoảnh lại bảo mày biết hả, mấy tuổi rồi? Mình bảo ba mươi cộng, chú gật gù hỏi cắt tóc hả. Mình gật, chứ cháu không biết hát bằng ipad như chú đâu.

Chú vừa cắt vừa làm ràm, bọn trẻ bây giờ nghe cái nhạc gì ấy mày, tao nghe không chịu nổi. Nhạc này tao nghe từ hồi còn nhỏ tí, tao cũng có tuổi thơ, mà tao đã thấy hay từ hồi đó rồi. Nhạc dạo này chán, nghe như đục đẽo màng nhĩ. Mình bảo chú già rồi khác, tụi trẻ nó khác, nhưng cháu đồng ý và chú tập trung cắt tóc đi, nhé! Rồi chú lại cắt, lại làm ràm bảo tao thấy nhạc xưa lời hay lắm, nghe cảm lắm, không biết từ bao giờ nhạc mình lại trở nên rẻ tiền vậy. Mình buột miệng bảo chắc từ sau Nhân văn giai phẩm tan rã, cụ Văn Cao nói vậy còn gì, văn nghệ sẽ chẳng ngóc đầu lên được, và chú thì phải cắt tóc. Chú trố mắt hỏi mày biết nữa à? Sau đó hai người già cùng nói chuyện tào lao về văn nghệ văn gừng, kinh lên được.

Xong xuôi, mình trả tiền hỏi chắc cắt tóc là nghề phụ, chú nhìn nghệ sĩ lắm. Chú cười tít mắt bảo làm gì chả được, tao vui là làm thôi. Đời người mây trôi cần gì bến đỗ, không cần nghĩ nhiều, cứ vui là được. Mình cười, chẳng hiểu ổng nói gì, nhưng lại đỡ băn khoăn trong lòng. Nghĩ về lẽ được mất, vốn như một cục mây cứ hợp tan tụ tàn rồi cuối cùng chẳng biết còn lại gì. Những đám mây ngoài cửa vẫn lững lờ vô định, chắc đang ngủ quên. Rồi một ngày có dạt về phương trời nào đó, mình tự hỏi chúng nó có trách trăng và gió?

Chiều lại rớt xuống từng mảng đến khi tắt hẳn, không gian nứt đi từng đường như sắp vỡ nát, tiếng còi xe xé toạc màu đen. Mình về.


Bài đăng phổ biến từ blog này

Tự thuật

1993-2010: tuổi thơ dữ dội 1993: được ba mẹ đẻ ra đời 1998: leo cửa sổ té bị đinh đâm xuyên mép miệng, vẫn còn vết sẹo kỷ niệm 1999: đi học a bờ cờ ở trường làng, bị cô gõ đầu vì học ngày càng ngu 2000: lần đầu được lên hồ bơi, lộn qua hồ bơi người lớn suýt chết đuối, tới giờ vẫn không biết bơi 2001: lỡ tay ném đá trúng đầu bạn chảy máu thành dòng, bị cô cho một cái bợp tay, quất 5 roi, bắt quỳ 2003: đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh được giải Nhì, chị nói nhục 2004: đậu thủ khoa vô cấp 2, quyết tâm thành con ngoan trò giỏi 2006: ba ném cho cái ghế trúng đầu suýt mù, dắt mẹ chạy 2007: lại đi thi 3 môn, lại giải Nhì nhưng lần này không có ai giải Nhất 2008: đậu thủ khoa vô cấp 3 kèm lớp chuyên Lý, tự gom tiền mua cái máy vi tính tập đánh máy 2010: đi thi quốc gia cùng đàn anh mà vô tình được giải, thầy tưởng học giỏi 2011: khóc cười - tiếp tục bị gọi đi thi dù hết thích nhưng vô tình lại được giải Nhì, được miễn thi tốt nghiệp - ngồi viết đơn li dị cho ba mẹ, dắt mẹ vô Nam 2011-13-15: vô tr...

Cứ bình thường thôi?

Chiều tắt. Phía xa xa thành phố, những vệt cuối cùng loé lên sau cục mây đang ngượng ngùng ửng hồng. Con đường đen sẫm bỗng như dài ra hun hút trong gió chiều, thỉnh thoảng lại dấy lên những làn sóng đong đưa của hàng cây đứng đều tăm tắp, cùng một đoạn nhạc du dương văng vẳng.. lòng mình tự nhiên dịu đi không ít. Nhìn vạt nắng như nan quạt, mình trộm nhớ lại ngày nhỏ còn đứa cuốn chiếu, đứa ôm bóng, dắt nhau ra bãi cỏ nhỏ lọt thỏm trong lòng ngôi làng, để nằm đợi những vệt nắng hồng đầu tiên đâm lên từ hàng bạch đàn núp cuối cánh đồng. Ở đó, cơn gió buổi sớm còn mang theo hơi sương lành lạnh, mơn man vuốt ve khuôn mặt những đứa nhỏ lem luốc, vỗ về những ngày tháng êm đềm không dài, không ngắn. Cái đoạn này, nhạc vang lên: Nụ cười về trên nét môi, hạnh phúc tôi, một góc trời Rồi lớn rồi đi học rồi đi làm. Thời gian thoăn thoắt trôi đi, cuốn theo con người lao vào những mối lo ở đời để lâu lâu, nhìn lại, ngờ ngợ thấy rằng mình đã lớn chưa. Ở tuổi nửa già nửa trẻ, không phải quá long bon...

Hoa Mộc Lan

Viết tặng một người, đủ mạnh mẽ, đủ dịu dàng.  1.  29 Tết. Những ngày cuối năm đường vẫn đông, nắng lác đác mùi hanh hao, thỉnh thoảng lại tắt biến đâu mất sau mấy cục mây. Mấy ngày này cứ tưởng Saigon cũng có mùa thu. Trong ký ức của mình, mùa này ở quê là mùa của khô môi, của bầu trời xam xám, của những đốm trắng hoa sầu đâu lắc lư theo gió. Mình rất thích những ngày gần Tết ở làng, hớn hở chờ được nghỉ học, mong chờ những ngày vui hiếm hoi của năm. Khi những ông bà cụ ngồi mong chờ con cháu về, chắp tay đi quanh nhà, chốc chốc dừng lại nhìn ra ngõ. Những cô chú cũng bắt đầu bớt việc đồng, dành thời gian vun vén nhà cửa. Tụi con nít háo hức chờ quà anh chị đi xa đem về, chờ hàng quà ngày tết. Chợ quê tấp nập, thêm nhiều hoa trái. Người dân làng thường hỏi thăm nhau đã chuẩn bị được gì, kể nhau nghe những nỗi lo trước ngày đón năm mới.  Mùi ở quê thích hơn nhiều so với mùi khói bụi thị thành. Mình thường đạp xe vi vu những trưa đi học về, khi những ngày hiếm hoi trời đã ...