Khí thu bao giờ cũng thế, nhẹ nhàng và man mác. Ta thường nghe lòng nhè nhẹ và êm êm khi có làn gió thu thoảng qua mấy cành cây khóm lá, và đôi chút buồn. Mùa thu đẹp, mà đẹp thật.
Nói đến mùa thu, tôi bất giác nhớ đến điều người ta thường thắc mắc, ‘mùa nào đẹp nhất trong năm?’ Khi mùa xuân đến, gió xuân mơn man thổi trên những cành cây đầy hoa, đầy lá rực rỡ, ai cũng nghĩ là mùa xuân đẹp nhất. Mùa hạ đến với nắng vàng rãi đều lên những bãi biển, chim chóc đua nhau hót líu lo trên những cành cây với tán rộng sum xuê, ai cũng nghĩ mùa hạ đẹp. Rồi thu đến, lá vàng bắt đầu rơi, không khí cũng khang khác với những cơn gió nhẹ phả qua, ai cũng nghĩ là mùa thu đẹp nhất. Cuối cùng, khi tiết giá đông tàn kéo đến, cây cối đã thôi không còn lá nhưng đó là cả bầu trời trong xanh và cao vút, mùa đông không phải là đẹp nhất? Thường thì vậy, con người ta luôn tham lam, và tôi lại càng như vậy. Nhưng nếu phải chọn một mùa đẹp nhất, tôi chọn thu.
Mùa thu ở đây cũng thật đẹp, có nắng, có lá, có hoa và có mưa. Tôi nhớ đến vài câu thơ :
em không nghe rừng thu
lá thu kêu xào xạc
con nai vàng ngơ ngác
đạp trên lá vàng khô...
Mùa thu ở đây với những cơn mưa phùn nhỏ và đẹp, dù chỉ đủ để ướt áo người con gái và làm phập phồng trái tim người con trai, nhất là những khi cùng đứng chung dưới mái hiên đợi chờ cơn mưa dứt. Để rồi lúc về lại tương tư người mới quen, dù chưa biết tên biết tuổi!
Một cuộc tình thơ ngây vụng dại học trò, có lẽ cũng trong sáng như mùa thu vậy. Tình yêu là chuyện đã cũ từ muôn thuở nhưng lại luôn mới. Một đứa nhỏ mẫu giáo hay một cụ già cũng sẽ mông lung khi nghĩ về yêu.
Chiều buông, mây thủng thỉnh vắt mình hưởng ánh nắng cuối ngày sót lại. Tôi gieo từng bước lơ ngơ trên con đường về nhà. Ngày trôi về phía cũ, nắng tháng tám ngây thơ vất vưỡng nô đùa với mây chiều. Ánh vàng xuyên qua những đám mây ửng hồng lên, bầu trời như đang ngại ngùng chúm chím cùng thu, cùng tôi. Tôi lại lơ ngơ nhìn cái bóng của mình trải dài trên đường, tự hỏi nó kéo dài đến chân trời được chăng?
Tôi thích những thức lạ. Lang thang đêm khuya, khi không gian chung quanh chỉ là một đống tĩnh lặng và sự sống đang chìm dần trong màn đêm dày đặc, sâu thẳm. Lúc dở dở ương ương, tôi nghe nhạc, cho những giọt âm thanh trầm tịch cứ kéo u vào hồn, rồi sẽ nguôi ngoai. Những Ngô Thuỵ Miên, Trịnh Công Sơn, Lam Phương hay Lê Uyên Phương, từng lời ca tiếng nhạc sẽ nhẹ nhàng ru cho lòng ngủ quên. Cái lặng lẽ của mùa thu ẩn hiện mơ hồ giữa đêm và người, giữa thanh âm và nỗi niềm, giữa hoang mang và tịch lặng.
Đi tìm sự cô đơn, đúng hơn là tìm thấy trong sự cô đơn một niềm an ủi. Cứ mỗi ngày sau giờ học, bước về nhà với bốn góc tường cô đơn và lạnh lẽo. Chẳng biết làm gì ngoài ôm ấp một nỗi chán chường bất tận của tuổi mới lớn, chớm suy nghĩ và biết lo âu. Ngoài khung cửa là một khung trời, rộng nhưng thiếu bóng dáng con người. Không gian rộng lớn bỗng tiêu điều men theo từng con gió heo may trôi vào tầm mắt. Tôi thầm nhủ mình còn nhỏ, khi trưởng thành và đến lúc thích hợp, tôi sẽ tìm ra lối thoát cho mình và cho người thương yêu.
Tôi thầm nghĩ cái gọi là tình yêu, hình như nó khiến cho con người ta thấy ấm áp hơn. Một suy nghĩ thoáng qua hay một bóng hình mỏng manh đôi lúc còn đưa ta vào giấc mơ nhanh hơn nhiều ảo vọng. Nhưng còn là học trò, lấy đâu ra cái xa xỉ ấy, thôi thì cũng mỉm cười tự khinh bỉ vậy. Đến lúc chán với những suy tư mơ mộng tầm phào, tôi thường ngồi dưới gốc cây một mình hát nghêu ngao theo tiếng nhạc, và thở.
Chiều, lúc còn người dễ ngơ ngẩn như lúc này, tôi thấy lòng bịn rịn những phức cảm mơ hồ, im lìm và rộn rã. Khó diễn tả, tôi đưa tay lên trán vắt ít não để tìm chữ nghĩa, mãi mà không tìm được, nên tạm gọi là “bâng khuâng” cũng được vậy. Mà là bâng khuâng trong chiều thu, nghe cũng hay như thơ như thi! Dù gì thì mùa thu năm nay cũng khác trước nhiều, có chút gì đó móm mém đổi thay.
"nếu ai đã từng rung cảm, đôi lần nhặt màu hoa thắm, lòng bâng khuâng biết mình đã yêu..." Cho ngàn năm trước và vạn năm sau của kiếp người trầm phù, tôi mong rằng ai đó đã yêu, đang yêu hay sẽ yêu, hãy giữ cho mình những gì tinh khiết trinh nguyên của phút ban đầu, kết thành kỉ niệm, để lâu lâu có những lúc bận lòng thì đem ra phủi bụi, phơi trên ánh nắng của cuộc sống vốn luôn trong lành và tươi đẹp. Để rồi biết cái vốn liêng quý báu của những hồn nhiên, vào lúc bình minh của cõi đời.
tuyen, 8/2007