Chuyển đến nội dung chính

Này chè xanh

Mình bắt đầu bỏ công tìm hiểu về trà (chè) mới khoảng vài năm lại đây, nhưng thích cái vị của chè xanh thì có lẽ cũng lâu rồi.

Ngày trước mẹ mình bán bún trong chợ làng, mỗi nồi bún của mẹ luôn đi kèm một xô nước chè tươi. Chè tươi vốn đã là thức uống dân dã từ lâu lắm rồi, chỉ cần mua một bó chè về rửa sạch rồi hãm lấy nước. Sáng sáng mình lại đạp xe lại chợ ăn tô bún to đùng với một li nước chè xanh, đều đặn suốt hơn chục năm cho đến tận ngày bỏ vô nam. Cái vị đắng chát hậu ngọt từ từ làm mình nghiện, và cũng nhiều người nghiện như mình. Nhiều khi nghĩ nó như đời người, ai nhọc nhằn một đời rồi cũng mong được ngọt ngào trong những tháng ngày sau cuối.

Thỉnh thoảng mình đi hái rau má dại, hoặc có khi mẹ mua được nhúm rau má rẻ, mang về phơi héo bớt nước rồi bốc một nhúm nấu nước đem lên chợ buổi sáng, thay cho nước chè thường ngày. Nước rau má xanh thẫm, ngọt đậm và thơm, không còn vị đăng đắng như khi ăn sống hoặc nấu canh. Và tất nhiên nấu nước rau má thì tốn tiền hơn chè tươi, nên chỉ lâu lâu mới có, mà lúc có thì sẽ nhiều người ăn bún hơn vì có nước uống ngon hơn quán khác mà. Vậy là hôm đó bán nhanh hết, mẹ về sớm hơn.

Những tối đó, mẹ nấu xong nồi nước rau má rồi rót riêng một li cho mình, bỏ thêm chút đường phèn, vừa thổi vừa uống từng hớp một. Mẹ gọi, mình thôi học bài xuống ngồi bên mẹ, lại vừa uống vừa kể chuyện, và cười. Bên ngoài, gió vẫn lùa hàng lá chuối quét lên mái nhà xào xạc từng hồi, bọn ếch nhái vẫn ì ọp như khúc đồng dao dưới cơn mưa, và thỉnh thoảng có con dế hay ro ro đập cánh rú lên những tiếng nỉ non, chặp sau lại hòa lẫn vào màn đêm sâu thẳm. Mẹ lại một hớp, mình một hớp, tuần tự và đều đặn dưới ánh đèn hơi mờ mờ, bếp lửa bên cạnh vẫn cháy lách tách sưởi ấm lòng giữa mùa đông.

Khi nhúm rau má nấu hết nhẵn thì mẹ lại nấu nước chè xanh, và cũng uống một li rồi sau đó hai mẹ con trằn trọc cả đêm không ngủ được. Từ đó cạch hẳn, không uống nước chè buổi tối nữa.

Sau này tìm hiểu về cây chè mình biết được thêm nhiều thứ và cả bao câu chuyện hay ho đằm thắm xung quanh nó. Chè xanh có nhiều tác dụng tốt cho sức khỏe nên mình lại khuyên mẹ uống nước chè, tất nhiên cũng chỉ buổi sáng thôi chứ uống buổi tối lại trợn mắt không ngủ được thì mệt lắm.

Chiều nay bất chợt Saigon đổ một cơn mưa dở hơi, nhưng cái không khí hơi lành lạnh lại nhắc mình về chuyện ngày xưa. Vừa có tiền lương chưa dùng đến, mình xách xe đi mua cho mẹ bộ áo quần với ít đồ mẹ thích. Mình sẽ tìm hiểu thêm về chè xanh, sẽ uống thử và sẽ học cách ướp chè Việt để rồi một ngày mẹ con lại ngồi râm ran bên ấm chè chát ngọt quyện lẫn với hương hoa thơm ngát.

Ai đã đem cay đắng dội lên đời mẹ, thì việc của mình là rưới đường phèn lên những tháng ngày còn lại. Được chừng nào hay chừng đó, nghĩ nhiều làm gì.

Saigon, 6/2016

Bài đăng phổ biến từ blog này

Cứ bình thường thôi?

Chiều tắt. Phía xa xa thành phố, những vệt cuối cùng loé lên sau cục mây đang ngượng ngùng ửng hồng. Con đường đen sẫm bỗng như dài ra hun hút trong gió chiều, thỉnh thoảng lại dấy lên những làn sóng đong đưa của hàng cây đứng đều tăm tắp, cùng một đoạn nhạc du dương văng vẳng.. lòng mình tự nhiên dịu đi không ít. Nhìn vạt nắng như nan quạt, mình trộm nhớ lại ngày nhỏ còn đứa cuốn chiếu, đứa ôm bóng, dắt nhau ra bãi cỏ nhỏ lọt thỏm trong lòng ngôi làng, để nằm đợi những vệt nắng hồng đầu tiên đâm lên từ hàng bạch đàn núp cuối cánh đồng. Ở đó, cơn gió buổi sớm còn mang theo hơi sương lành lạnh, mơn man vuốt ve khuôn mặt những đứa nhỏ lem luốc, vỗ về những ngày tháng êm đềm không dài, không ngắn. Cái đoạn này, nhạc vang lên: Nụ cười về trên nét môi, hạnh phúc tôi, một góc trời Rồi lớn rồi đi học rồi đi làm. Thời gian thoăn thoắt trôi đi, cuốn theo con người lao vào những mối lo ở đời để lâu lâu, nhìn lại, ngờ ngợ thấy rằng mình đã lớn chưa. Ở tuổi nửa già nửa trẻ, không phải quá long bon...

Tự thuật

1993-2010: tuổi thơ dữ dội 1993: được ba mẹ đẻ ra đời 1998: leo cửa sổ té bị đinh đâm xuyên mép miệng, vẫn còn vết sẹo kỷ niệm 1999: đi học a bờ cờ ở trường làng, bị cô gõ đầu vì học ngày càng ngu 2000: lần đầu được lên hồ bơi, lộn qua hồ bơi người lớn suýt chết đuối, tới giờ vẫn không biết bơi 2001: lỡ tay ném đá trúng đầu bạn chảy máu thành dòng, bị cô cho một cái bợp tay, quất 5 roi, bắt quỳ 2003: đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh được giải Nhì, chị nói nhục 2004: đậu thủ khoa vô cấp 2, quyết tâm thành con ngoan trò giỏi 2006: ba ném cho cái ghế trúng đầu suýt mù, dắt mẹ chạy 2007: lại đi thi 3 môn, lại giải Nhì nhưng lần này không có ai giải Nhất 2008: đậu thủ khoa vô cấp 3 kèm lớp chuyên Lý, tự gom tiền mua cái máy vi tính tập đánh máy 2010: đi thi quốc gia cùng đàn anh mà vô tình được giải, thầy tưởng học giỏi 2011: khóc cười - tiếp tục bị gọi đi thi dù hết thích nhưng vô tình lại được giải Nhì, được miễn thi tốt nghiệp - ngồi viết đơn li dị cho ba mẹ, dắt mẹ vô Nam 2011-13-15: vô tr...

Mấy cung trìu mến

Một buổi chiều thứ 6 những ngày gần hết năm, mình pha lại trà cũ, ngồi bó gối nhìn ra con sông ngoài ban công, vẫn còn đủ đầy thơ mộng như ngày đầu dọn đến đây. Bỗng nhiên mình nhận ra một sự thật thú vị, rằng là sau bao nhiêu chuyện, thật nhiều thật nhiều khoảnh khắc mà mình muốn ngộp thở, bị đè nặng bởi vô vàn tình huống éo le, nhưng thái độ của mình với cuộc đời vẫn.. êm đềm trìu mến. Mình vẫn nghĩ, ừ vì đời cho ta thế. Nhìn lại, rồi nhìn lại Mình rất hoài niệm, không biết bao nhiêu lần mình tua lại những ngày tháng từ lúc còn nhỏ, đi học, đi làm, yêu đương, những cột mốc lớn trong đời… để trả lời cho một câu hỏi là điều gì làm nên tư tưởng của mình hiện tại. Mình vẫn không biết. Nhiều người cũng không biết, cũng loay hoay đi tìm một kim chỉ nam cho đời họ. Mình lại hỏi rằng, lấy cái gì để biết một hành động là đúng hay sai, nên hay không nên. Hành vi đi ra từ nhận thức, bạn bảo là lấy cái động cơ để xác định, nghĩa là một hành động dựa trên tình yêu thương bản thân và người khác th...