Những ngày gần cuối năm mình chạy như bị ai rượt, gặp tất cả
những ai muốn gặp đặng qua cơn thèm người chất chứa trong những tháng đi lâm
sàng đầy vật vã. Chạy chán lại về nhà ngủ vùi lấy sức. Mệt, mỗi tội vui.
Rồi chiều nay trong cơn ngà ngà phố xá, mình lóc cóc đi thử và mua
ít trà đặng tiếp tục sự nghiệp làm ông cụ. Nắng bơi là đà trên mặt đường như chạy
trốn, rồi trốn thật. Trời chuyển màu xám tro. Không gian lặng đi tê tái. Mình rú ga
về nhà, thỉnh thoảng bắt gặp cơn gió hơi lành lạnh đập vào mặt, dấy lên một
chút kí ức mỏng nhẹ còn sót lại về những ngày cuối năm khi còn ở quê. Saigon
dở chứng điên bằng những ngày heo hút lạnh, nhưng thôi cũng hợp để uống trà, và để nhớ.
Tối muộn, trọ vắng tênh, có con im lặng bò ngang cửa
rồi lẻn vào nhà ngồi với mình, thủ thỉ. Ôn cố tri ân, vừa được tặng cái ly mới
toanh mình lôi ra thử, rồi bó gối nghĩ chuyện vớ vẩn. Trước lúc lên cơn, mình tranh thủ ngồi gõ
lách cách ghi lại chuyện vui buồn suốt một năm dài, rất dài.
Chưa bao giờ mình về quê với cường độ liên tục như thế. Và cũng như mọi lần, về quê
luôn gắn với một nỗi nhức óc đè lên thằng đa cảm tào lao như mình. Mình còn nhỏ, những
chuyện trong nhà rối tinh lên khiến mình mặc cảm về tiền tài danh phận, thêm ái ngại
về lòng người. Có những thời điểm, áp lực từ nhiều phía khiến mình bí bức khủng
khiếp, cuộc sống thỉnh thoảng trở nên vô nghĩa và phi lý như cụ Camus dạy bảo. Nhưng những cảm giác điên dại
đó chỉ dấy lên từng hồi ngắn ngủi, rồi ngoan ngoãn nhường chỗ cho những điều tốt
đẹp mình chật vật tạo ra.
Chuyện buồn thì lắm nhưng cứ để nó trôi qua. Mà dẫu sao mỗi lần gặp
chuyện rối mình lại lớn thêm và khôn ra một chút, mình sẽ sống vui vẻ hơn và có
phần mất dạy hơn một chút, cũng là cho thỏa mộng tục trần gian. Hệ quả đầu tiên
là mình lang thang đi chơi như điên như dại, tiền lạnh lẽo trôi đi như bão như
giông, vậy nên nghèo và nợ he he. Hệ quả tiếp theo là cày cuốc, thi thố linh
tinh như trâu để trả nợ. Rồi, mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo của nó, chỉ được
cái mình quen biết thêm một số nhân vật có máu mặt mà mình luôn trân trọng và biết
ơn. Những chuyến đi, một lần nữa khiến mình khôn ra một chút. Dù thỉnh thoảng
nghĩ lại có tí rùng mình vì mình là người cầu toàn chứ không thích mạo hiểm rởm,
nhưng mình vội vàng an ủi, tuổi trẻ có đôi lần điên dại thì giống người hơn. Rồi mình đâm đổ đốn từ đó.
Chuyện tình cảm, vốn nó đã dở dở ương ương như cơn mưa ngâu lúc nặng lúc vơi
lúc trời ơi đất hỡi. Mình đã phải lòng vài người, rồi chia tay trong vui buồn lẫn
lộn hoặc vì những lí do bất khả như trong ngôn tình. Dù sao đi nữa, mỗi một người đều để lại cho mình một thời để nhớ và đáng để trân trọng, mình cũng có
phần trưởng thành từ đó. Nó là một chuyện tình, hoặc sau này mình sẽ hối hận nhận
ra đó là một cuộc đời. Mình thích Trịnh, dù hạnh phúc hay khổ đau thì cuộc tình
đó cũng là một phần máu thịt của bạn rồi. Chỉ mong sẽ không ai oán giận mình
cũng như mình sẽ thầm chúc phúc cho họ.
Điều may mắn nhất trong năm qua là được quen biết với rất nhiều người tuyệt vời.
Những anh chị giúp đỡ mình từ lúc mới chập chững vào đại học (thực ra bây giờ vẫn
chập chững, gào), những bóng hồng, những người bạn đáng giá và cả những đứa em
nhỏ hơn luôn biết quan tâm. Họ khiến mình quên đi chuyện không vui, cũng là cuộc
sống thêm nhiều màu sắc, trọn vẹn và ý nghĩa. Có lẽ chính những mối quan hệ ấy
đã khiến mình sống tích cực và vui vẻ.
Nghĩ thì nhiều, viết ra thì không còn bao nhiêu, nên mình hay nói não mình đã chảy thành chao rồi. Trà nguội, những giây phút thảnh thơi quý giá như lúc này
khiến mình cảm nhận được sự may mắn khi được sống, thiệt. Chuyện không vui
không may sẽ luôn hiển hiện, cuộc sống sẽ đẹp nếu muốn thấy nó đẹp. Mong năm
sau sẽ được chân cứng đá mềm. Kết lại, trích lời của nhân vật Vũ Sơn nói về đời
mà mình rất thích, “Này Nam, cậu có biết khát vọng nào lớn nhất trong con người
không? Đó không phải giấc mơ về quyền lực, danh tiếng, tiền bạc hay tình ái...
Đó là khát vọng được sống trong sạch và hồn nhiên, như đứa trẻ trần truồng giữa
dòng nước, như cây cỏ đắm mình giữa ánh sáng, khí trời. Đó là giấc mơ bền chặt
nhất, đó là khát vọng giàu nhân tính nhất của cõi đời”.
Không gian tĩnh lặng xen những tiếng lòng rơi xuống bì bõm, thỉnh thoảng chúng
ta lại vui vì những buổi tối vớ vẩn vô tình cắt ngang cuộc đời như thế.
cuối năm 2016