Chuyển đến nội dung chính

Cuối năm


Những ngày gần cuối năm mình chạy như bị ai rượt, gặp tất cả những ai muốn gặp đặng qua cơn thèm người chất chứa trong những tháng đi lâm sàng đầy vật vã. Chạy chán lại về nhà ngủ vùi lấy sức. Mệt, mỗi tội vui.

Rồi chiều nay trong cơn ngà ngà phố xá, mình lóc cóc đi thử và mua ít trà đặng tiếp tục sự nghiệp làm ông cụ. Nắng bơi là đà trên mặt đường như chạy trốn, rồi trốn thật. Trời chuyển màu xám tro. Không gian lặng đi tê tái. Mình rú ga về nhà, thỉnh thoảng bắt gặp cơn gió hơi lành lạnh đập vào mặt, dấy lên một chút kí ức mỏng nhẹ còn sót lại về những ngày cuối năm khi còn ở quê. Saigon dở chứng điên bằng những ngày heo hút lạnh, nhưng thôi cũng hợp để uống trà, và để nhớ.

Tối muộn, trọ vắng tênh, có con im lặng bò ngang cửa rồi lẻn vào nhà ngồi với mình, thủ thỉ. Ôn cố tri ân, vừa được tặng cái ly mới toanh mình lôi ra thử, rồi bó gối nghĩ chuyện vớ vẩn. Trước lúc lên cơn, mình tranh thủ ngồi gõ lách cách ghi lại chuyện vui buồn suốt một năm dài, rất dài.

Chưa bao giờ mình về quê với cường độ liên tục như thế. Và cũng như mọi lần, về quê luôn gắn với một nỗi nhức óc đè lên thằng đa cảm tào lao như mình. Mình còn nhỏ, những chuyện trong nhà rối tinh lên khiến mình mặc cảm về tiền tài danh phận, thêm ái ngại về lòng người. Có những thời điểm, áp lực từ nhiều phía khiến mình bí bức khủng khiếp, cuộc sống thỉnh thoảng trở nên vô nghĩa và phi lý như cụ Camus dạy bảo. Nhưng những cảm giác điên dại đó chỉ dấy lên từng hồi ngắn ngủi, rồi ngoan ngoãn nhường chỗ cho những điều tốt đẹp mình chật vật tạo ra.

Chuyện buồn thì lắm nhưng cứ để nó trôi qua. Mà dẫu sao mỗi lần gặp chuyện rối mình lại lớn thêm và khôn ra một chút, mình sẽ sống vui vẻ hơn và có phần mất dạy hơn một chút, cũng là cho thỏa mộng tục trần gian. Hệ quả đầu tiên là mình lang thang đi chơi như điên như dại, tiền lạnh lẽo trôi đi như bão như giông, vậy nên nghèo và nợ he he. Hệ quả tiếp theo là cày cuốc, thi thố linh tinh như trâu để trả nợ. Rồi, mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo của nó, chỉ được cái mình quen biết thêm một số nhân vật có máu mặt mà mình luôn trân trọng và biết ơn. Những chuyến đi, một lần nữa khiến mình khôn ra một chút. Dù thỉnh thoảng nghĩ lại có tí rùng mình vì mình là người cầu toàn chứ không thích mạo hiểm rởm, nhưng mình vội vàng an ủi, tuổi trẻ có đôi lần điên dại thì giống người hơn. Rồi mình đâm đổ đốn từ đó. 

Chuyện tình cảm, vốn nó đã dở dở ương ương như cơn mưa ngâu lúc nặng lúc vơi lúc trời ơi đất hỡi. Mình đã phải lòng vài người, rồi chia tay trong vui buồn lẫn lộn hoặc vì những lí do bất khả như trong ngôn tình. Dù sao đi nữa, mỗi một người đều để lại cho mình một thời để nhớ và đáng để trân trọng, mình cũng có phần trưởng thành từ đó. Nó là một chuyện tình, hoặc sau này mình sẽ hối hận nhận ra đó là một cuộc đời. Mình thích Trịnh, dù hạnh phúc hay khổ đau thì cuộc tình đó cũng là một phần máu thịt của bạn rồi. Chỉ mong sẽ không ai oán giận mình cũng như mình sẽ thầm chúc phúc cho họ.

Điều may mắn nhất trong năm qua là được quen biết với rất nhiều người tuyệt vời. Những anh chị giúp đỡ mình từ lúc mới chập chững vào đại học (thực ra bây giờ vẫn chập chững, gào), những bóng hồng, những người bạn đáng giá và cả những đứa em nhỏ hơn luôn biết quan tâm. Họ khiến mình quên đi chuyện không vui, cũng là cuộc sống thêm nhiều màu sắc, trọn vẹn và ý nghĩa. Có lẽ chính những mối quan hệ ấy đã khiến mình sống tích cực và vui vẻ.

Nghĩ thì nhiều, viết ra thì không còn bao nhiêu, nên mình hay nói não mình đã chảy thành chao rồi. Trà nguội, những giây phút thảnh thơi quý giá như lúc này khiến mình cảm nhận được sự may mắn khi được sống, thiệt. Chuyện không vui không may sẽ luôn hiển hiện, cuộc sống sẽ đẹp nếu muốn thấy nó đẹp. Mong năm sau sẽ được chân cứng đá mềm. Kết lại, trích lời của nhân vật Vũ Sơn nói về đời mà mình rất thích, “Này Nam, cậu có biết khát vọng nào lớn nhất trong con người không? Đó không phải giấc mơ về quyền lực, danh tiếng, tiền bạc hay tình ái... Đó là khát vọng được sống trong sạch và hồn nhiên, như đứa trẻ trần truồng giữa dòng nước, như cây cỏ đắm mình giữa ánh sáng, khí trời. Đó là giấc mơ bền chặt nhất, đó là khát vọng giàu nhân tính nhất của cõi đời”.

Không gian tĩnh lặng xen những tiếng lòng rơi xuống bì bõm, thỉnh thoảng chúng ta lại vui vì những buổi tối vớ vẩn vô tình cắt ngang cuộc đời như thế.

cuối năm 2016

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tự thuật

1993-2010: tuổi thơ dữ dội 1993: được ba mẹ đẻ ra đời 1998: leo cửa sổ té bị đinh đâm xuyên mép miệng, vẫn còn vết sẹo kỷ niệm 1999: đi học a bờ cờ ở trường làng, bị cô gõ đầu vì học ngày càng ngu 2000: lần đầu được lên hồ bơi, lộn qua hồ bơi người lớn suýt chết đuối, tới giờ vẫn không biết bơi 2001: lỡ tay ném đá trúng đầu bạn chảy máu thành dòng, bị cô cho một cái bợp tay, quất 5 roi, bắt quỳ 2003: đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh được giải Nhì, chị nói nhục 2004: đậu thủ khoa vô cấp 2, quyết tâm thành con ngoan trò giỏi 2006: ba ném cho cái ghế trúng đầu suýt mù, dắt mẹ chạy 2007: lại đi thi 3 môn, lại giải Nhì nhưng lần này không có ai giải Nhất 2008: đậu thủ khoa vô cấp 3 kèm lớp chuyên Lý, tự gom tiền mua cái máy vi tính tập đánh máy 2010: đi thi quốc gia cùng đàn anh mà vô tình được giải, thầy tưởng học giỏi 2011: khóc cười - tiếp tục bị gọi đi thi dù hết thích nhưng vô tình lại được giải Nhì, được miễn thi tốt nghiệp - ngồi viết đơn li dị cho ba mẹ, dắt mẹ vô Nam 2011-13-15: vô tr...

Cứ bình thường thôi?

Chiều tắt. Phía xa xa thành phố, những vệt cuối cùng loé lên sau cục mây đang ngượng ngùng ửng hồng. Con đường đen sẫm bỗng như dài ra hun hút trong gió chiều, thỉnh thoảng lại dấy lên những làn sóng đong đưa của hàng cây đứng đều tăm tắp, cùng một đoạn nhạc du dương văng vẳng.. lòng mình tự nhiên dịu đi không ít. Nhìn vạt nắng như nan quạt, mình trộm nhớ lại ngày nhỏ còn đứa cuốn chiếu, đứa ôm bóng, dắt nhau ra bãi cỏ nhỏ lọt thỏm trong lòng ngôi làng, để nằm đợi những vệt nắng hồng đầu tiên đâm lên từ hàng bạch đàn núp cuối cánh đồng. Ở đó, cơn gió buổi sớm còn mang theo hơi sương lành lạnh, mơn man vuốt ve khuôn mặt những đứa nhỏ lem luốc, vỗ về những ngày tháng êm đềm không dài, không ngắn. Cái đoạn này, nhạc vang lên: Nụ cười về trên nét môi, hạnh phúc tôi, một góc trời Rồi lớn rồi đi học rồi đi làm. Thời gian thoăn thoắt trôi đi, cuốn theo con người lao vào những mối lo ở đời để lâu lâu, nhìn lại, ngờ ngợ thấy rằng mình đã lớn chưa. Ở tuổi nửa già nửa trẻ, không phải quá long bon...

Hoa Mộc Lan

Viết tặng một người, đủ mạnh mẽ, đủ dịu dàng.  1.  29 Tết. Những ngày cuối năm đường vẫn đông, nắng lác đác mùi hanh hao, thỉnh thoảng lại tắt biến đâu mất sau mấy cục mây. Mấy ngày này cứ tưởng Saigon cũng có mùa thu. Trong ký ức của mình, mùa này ở quê là mùa của khô môi, của bầu trời xam xám, của những đốm trắng hoa sầu đâu lắc lư theo gió. Mình rất thích những ngày gần Tết ở làng, hớn hở chờ được nghỉ học, mong chờ những ngày vui hiếm hoi của năm. Khi những ông bà cụ ngồi mong chờ con cháu về, chắp tay đi quanh nhà, chốc chốc dừng lại nhìn ra ngõ. Những cô chú cũng bắt đầu bớt việc đồng, dành thời gian vun vén nhà cửa. Tụi con nít háo hức chờ quà anh chị đi xa đem về, chờ hàng quà ngày tết. Chợ quê tấp nập, thêm nhiều hoa trái. Người dân làng thường hỏi thăm nhau đã chuẩn bị được gì, kể nhau nghe những nỗi lo trước ngày đón năm mới.  Mùi ở quê thích hơn nhiều so với mùi khói bụi thị thành. Mình thường đạp xe vi vu những trưa đi học về, khi những ngày hiếm hoi trời đã ...