Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đường chiều gió lộng

Con đường bò dọc một bên dãy đồi rồi đâm xuyên vào những tán cây dại lụp xụp mất hút. Nắng nhạt những ngày giáp Tết giữa bầu trời lờn lợt đắp chăn mây suốt mấy ngày qua. Mình men theo con đường mòn đất sỏi lấm bùn lầy, nửa nhớ nửa quên, lên khu mộ nhà trên những quả đồi ngoại ô.  Mỗi lần đi, mình lại sờ sợ khi qua đoạn đường hẹp bên con đập. Mấy năm trước cô mình bị tai nạn ở đó. Rồi mỗi lần đi qua ai cũng lắc đầu bảo chỗ ấy dễ tai nạn, ngay sát chân con dốc, hàng rào ngăn hết con đường chừa lại hẻm nhỏ vừa khít cho người đi bộ, không thắng kịp thì đâm thẳng hàng rào, chết ráo. Đồn lớn ra, năm sau người ta bỏ hàng rào chắn để lộ ra con đường lớn, chẳng hiểu chắn làm gì, người thì cũng đã đi. Tin cô gặp tai nạn về đột ngột một chiều gần Tết, đến tối thì cô đi. Nhà tiếc, đi coi thầy (ở làng cái gì cũng coi thầy) bảo là số cô vốn là phải chết trẻ từ lâu chứ đến được giờ là vì gánh nặng con cái. Chẳng biết đúng sai, được cái an ủi lòng người ở lại. Thôi thế cũng xong một kiếp người, ch...
Các bài đăng gần đây

Mấy cung trìu mến

Một buổi chiều thứ 6 những ngày gần hết năm, mình pha lại trà cũ, ngồi bó gối nhìn ra con sông ngoài ban công, vẫn còn đủ đầy thơ mộng như ngày đầu dọn đến đây. Bỗng nhiên mình nhận ra một sự thật thú vị, rằng là sau bao nhiêu chuyện, thật nhiều thật nhiều khoảnh khắc mà mình muốn ngộp thở, bị đè nặng bởi vô vàn tình huống éo le, nhưng thái độ của mình với cuộc đời vẫn.. êm đềm trìu mến. Mình vẫn nghĩ, ừ vì đời cho ta thế. Nhìn lại, rồi nhìn lại Mình rất hoài niệm, không biết bao nhiêu lần mình tua lại những ngày tháng từ lúc còn nhỏ, đi học, đi làm, yêu đương, những cột mốc lớn trong đời… để trả lời cho một câu hỏi là điều gì làm nên tư tưởng của mình hiện tại. Mình vẫn không biết. Nhiều người cũng không biết, cũng loay hoay đi tìm một kim chỉ nam cho đời họ. Mình lại hỏi rằng, lấy cái gì để biết một hành động là đúng hay sai, nên hay không nên. Hành vi đi ra từ nhận thức, bạn bảo là lấy cái động cơ để xác định, nghĩa là một hành động dựa trên tình yêu thương bản thân và người khác th...

Cứ bình thường thôi?

Chiều tắt. Phía xa xa thành phố, những vệt cuối cùng loé lên sau cục mây đang ngượng ngùng ửng hồng. Con đường đen sẫm bỗng như dài ra hun hút trong gió chiều, thỉnh thoảng lại dấy lên những làn sóng đong đưa của hàng cây đứng đều tăm tắp, cùng một đoạn nhạc du dương văng vẳng.. lòng mình tự nhiên dịu đi không ít. Nhìn vạt nắng như nan quạt, mình trộm nhớ lại ngày nhỏ còn đứa cuốn chiếu, đứa ôm bóng, dắt nhau ra bãi cỏ nhỏ lọt thỏm trong lòng ngôi làng, để nằm đợi những vệt nắng hồng đầu tiên đâm lên từ hàng bạch đàn núp cuối cánh đồng. Ở đó, cơn gió buổi sớm còn mang theo hơi sương lành lạnh, mơn man vuốt ve khuôn mặt những đứa nhỏ lem luốc, vỗ về những ngày tháng êm đềm không dài, không ngắn. Cái đoạn này, nhạc vang lên: Nụ cười về trên nét môi, hạnh phúc tôi, một góc trời Rồi lớn rồi đi học rồi đi làm. Thời gian thoăn thoắt trôi đi, cuốn theo con người lao vào những mối lo ở đời để lâu lâu, nhìn lại, ngờ ngợ thấy rằng mình đã lớn chưa. Ở tuổi nửa già nửa trẻ, không phải quá long bon...

Đoá hoa vô thường

Đoá hoa vô thường 1. Hèn đại nhân Thoắt cái đã hết nửa năm, vui buồn hân hoan cũng có kha khá rồi đó. Hôm trước ngồi nói chuyện với sếp về định hướng, sếp hỏi thấy mê gì nhất thì cân nhắc mà làm đi. Mình cười bảo là điều dở nhất em thấy được là em không mê gì. Đó là điều vừa vui mà vừa thật, dù mình làm gì cũng ổn ổn, thậm chí là tốt, nhưng nói mê thì không. Từ trước đến giờ, mình không mơ mộng điều gì cao sang, không nghĩ lắm tới tiền tài địa vị, mình tâm niệm rằng sống mỗi ngày trọn vẹn là điều nên làm và đáng làm lắm rồi. Tâm tình đơn giản ghê. Giữa xã hội phát điên vì tiền, mình tự thấy lạc quẻ, và có phần như bạn mình nói, là hèn với năng lực vốn có (thứ trời cho). Mình ngồi nghĩ lại, có tiếc nuối gì không? Thấy cũng không, vậy chắc là ổn. Dù là cũng có lúc mình quên mất luôn bản thân, để làm những việc thật tệ cho bản thân lẫn người khác, nhưng điều cốt lõi sâu thẳm bên trong vẫn nguyên vẹn, sẽ không thay đổi. Mình cũng tự chịu trách nhiệm với những quyết định của mình, dù có vui...

Thất lạc cõi người

Ngồi nghe nhạc, đọc lại vài dòng nhật ký, như đang vuốt ve lên tấm vải lụa hay tấm lưng trần, mềm mượt nhưng trôi tuột thật nhanh, bỗng dưng mình thấy thấm cái câu “người cao sang mơ ước địa đàng, người gian nan mơ ước bình thường’. Đi qua non phân nửa đời người, phải nỗ lực thật nhiều để đạt được những điều mong mỏi, rồi chỉ mất thời gian ngắn để nhận ra, rằng không có gì là chắc chắn trong tay mình. Kỳ thực, chuyện muốn làm là sắp xếp ổn thoả cho thân mình, không còn long bong phiêu lãng giữa biển người, mà làm mãi không xong.  Mình già, và cảm giác đó ngày càng rõ khi không còn bắt kịp nhịp sống kim tiền. Có lẽ là khốn khó từ nhỏ và nhiều nhọc nhằn khiến điều mình mong mỏi đều là bình dị, chưa từng mộng xa hoa, ngay cả trong mơ. Biết là, ai cũng có những kỳ vọng trong đời, chuyện được mất tốt xấu cũng cách nhau một chút suy nghĩ mà thôi. Gặp chuyện lạ lẫm hay một kẻ lạ đời, cũng không có gì phải bận tâm quá. Suy nghĩ cho mình và sống theo cách mình cho là đúng đắn, thì chẳng có...

Tự tình - làm cà phê

Đăng lại cái đoạn tâm tình khi mình muốn làm cà phê mà sau mấy năm nhìn lại, chí thì không nhụt mà gian nan đập cho bẹp dí. Thôi để làm kỷ niệm, còn kinh nghiệm thì nghiệm lại thấy kinh hehe.  "Nói đến Việt Nam, bạn bè quốc tế sẽ nhớ về chiến tranh, một nỗi niềm không biết nên vui hay nên buồn. Thế hệ trước đã đổ máu để gìn giữ một đất nước trọn vẹn và hòa bình, trách nhiệm đưa đất nước vươn mình có lẽ thuộc về những thế hệ hậu chiến. Ai cũng hiểu rằng chiến tranh là đau thương, nhưng không thể phủ nhận lịch sử loài người là lịch sử của chiến tranh. Hiểu lịch sử có quan trọng không? Nhiều doanh nhân khi kể chuyện thường trích dẫn Tam Quốc, Xuân Thu, về binh pháp Tôn Tử ứng dụng trong kinh doanh, những thứ đó là lịch sử, tiếc là không phải lịch sử nước mình. Nhiều cuốn sách dạy triết lý đạo đức hay chiến lược lãnh đạo như Khổng, Mạnh, Musashi, Machiavelli hay Clausewitz, những cái đó là lịch sử, tiếc lại không phải lịch sử nước mình. Bất cứ chuyên môn hay ngành nghề nào cũng có lịc...

Hoa cưới

Bằng thía quái nào đó mà mình lại có dịp nhìn cái quá trình làm hoa cưới rồi viết một đoạn ngắn ngắn, là mình nghĩ giả ngày nào đó mình cưới thì sẽ thế nào. Thôi thì mình sẽ post lại ở đây làm kỷ niệm. Rằng là mến nhau đã lâu, thương đã tràn đầy, anh nắm tay em, mình về lại một nhà. Khung trời một khúc du dương, hoa cỏ sum vầy, anh nắm tay em, mình chung một cuộc đời. Kết hôn, cột mốc cho một chuyện tình và khởi đầu cho một chuyện đời, sẽ thật nhiều những giây phút ngọt ngào hân hoan, cũng sẽ có lúc bận lòng truân chuyên, nhưng mình mãi có nhau, mãi nắm tay nhau đi qua tháng ngày thật bình yên vững chãi.  Này, miếng trầu xanh vôi thắm quyện nhau đi lên màu đỏ thắm.. Buồn cười là mình còn chẳng quen biết phu phụ này, nhưng mong rằng hai bạn sẽ trăm năm hạnh phúc. Duyên sao mà kỳ diệu quá vậy Duyên. Saigon, 14/1

Còn nắng trên đồi

Tháng 12 về một cách âm thầm, thỉnh thoảng sững lại nhận ra vậy là sắp hết một năm nữa rồi. Thường, mình cũng như mọi người, đi làm đi học quần quật không có nhiều ý niệm về thời gian. Ngày cuối tuần rảnh rỗi, mình thích dọn dẹp và vun vén để nhìn mọi thứ có vẻ tươm tất nhất có thể, nó làm mình dễ chịu. Sắp xếp lại cái tủ sách cũng vậy, dù sách đọc rồi chẳng mấy cuốn đọc lại, nhưng giữ lại để khi dọn nó có thể nhắc nhở về nhiều chuyện vui buồn.  Hôm mình nói chuyện với B. về chuyện thất tình, mình buột miệng bảo cái buồn thất tình thường là buồn của người trẻ, buồn nghiệp dư, còn buồn thực là cái buồn đến mức không thể buồn được. Nói vậy cũng sai sai, nó chỉ là góc nhìn của mình. Mình hay lấy cái đoạn này biện hộ cho sự thờ ơ với cuộc đời, “ở người nghèo, cái buồn thường phải sớm nhường chỗ cho cái lo. Ấy là cái lo không có gạo ăn, không có tiền mua thuốc cho một người mẹ ốm hay mua bát canh để cúng cha, không có áo cho thằng em trai vào vụ rét sắp tới này,… Những cái lo nhỏ nhặt, ...

Nỗ lực là tên gọi khác của kì tích

Một ngày lê thê, mình lết về nhà trong tâm trạng thất thểu như mấy đứa nhỏ bị giựt mất quà, nó lâu lâu, làm dấy lên suy nghĩ rằng không biết mình đã trưởng thành hay chưa. Dù biết rằng là sự ủ ê đó chỉ xuất hiện khi ở một mình, không bao giờ ảnh hưởng đến công việc hay những mối quan hệ khác, như kiểu mình đối diện với bản thân một cách trần trụi nhất. Rồi tự nhiên, ít nhiều hiểu cái ý của cụ Dos, thật không còn gì bằng khi có thể tìm được một người mà bạn có thể nói chuyện cùng họ như nói với bản thân mình. Nói tới chuyện đó, mình nghĩ tới một chuyện buồn cười. Có bạn kia nói rằng mình hạ thấp tiêu chuẩn lại đi, chứ không ế quài cho coi. Mình bảo là tao không có tiêu chuẩn chứ nói gì hạ thấp, nhưng điều mà người khác coi là tiêu chuẩn thì tao coi đó là điều tự nhiên. Mình hay nói đùa tiêu chuẩn thì là mặt mũi sáng sủa, không đẹp cũng dễ mến, body ngon nghẻ, tánh tành dễ mến, khí chất thanh tao, … thì mới có sự cuốn hút, chớ không lẽ bây giờ nói tui thích một người mập ú ù lì, ăn rồi n...

Tình

Bởi vì viết lách cũng là một cái thú vui mà lâu lâu mới gặp người đồng thanh. Nên mình thấy bỏ đi cũng phí, thôi thì viết thêm đều đặn. Mình đọc được một câu chuyện tình thật thú vị, chia tay rồi quằn quại, và sau đó giật mình nhận ra là lâu rồi cảm xúc mình trơ như sỏi đá trong chuyện yêu đương. Nên, sẽ ngồi vắt óc nghĩ về một chữ Tình, hay đúng hơn, là tâm tình với những ai buồn vui trong tình yêu. Bạn mình bảo, mình là loại khó ưa bởi cái gì có cũng được, không cũng được. Hmm, nghe thì có vẻ dễ chịu nhưng mà kỳ thực đúng là khó, bởi nó ngược lại với dòng đời. Bạn hỏi yêu là gì? Bẵng đi một thời gian, cảm xúc yêu trong mình tự nhiên được khái quát hoá. Từ cái rơm rớm khi mới yêu, sự quấn quít không muốn rời, sự có mặt cho nhau, những cái nắm tay đi thong dong, những dòng tin nhắn vội vàng như báo cáo, những đợi chờ và mong mỏi, những phút mân mê mặn nồng… Rồi khi đổ vỡ, mỗi người chật vật với một nhịp sống mới, thói quen mới, trộn lẫn những cái đã có từ lâu lắm và những cái đã mất má...

Vẫn là chuyện đọc

Chiều mình lết ra tiệm sách quen thuộc với cô bán sách quen thuộc. Cô này mình không biết nên khen hay nên chê, cô đọc rộng và biết nhiều chuyện Đông Tây kim cổ, nhưng mồi tiền mình dữ quá. Mà có thể bạn chưa biết, đến một lúc, có những cuốn sách phải đặt làm, phải dặn trước, phải chờ lâu, và mua trong những lời thủ thỉ khe khẽ vì không dám nói lớn tiếng sợ bị nghe thấy. Và cái bill thì các bạn không ngờ được đâu, nó chẳng thua gì mua mấy chai nước hoa hay giày hiệu. Cứ tự nhủ lòng là mỗi người một sở thích chớ lúc nào mua về cũng rơm rớm. Mình thấy lượng sách mình ôm chắc lên gần hai nghìn cuốn rồi, một nửa là ebook, mình đọc chắc được một nửa số đó, một nửa còn lại chắc chẳng đọc hết được khi ngày càng kén đọc. Ebook giúp tiết kiệm tiền hơn nhiều nên các bạn hãy cân nhắc mua máy đọc sách sớm nha, dù cũng có nhiều cái không khoái bằng cảm giác cầm sách giấy, phàm là mê sách thì cũng mê nhiều thứ linh tinh xung quanh chuyện sách vở. Đọc như vậy để hiểu ra rằng đọc sách không hẳn là tốt...