Con đường bò dọc một bên dãy đồi rồi đâm xuyên vào những tán cây dại lụp xụp mất hút. Nắng nhạt những ngày giáp Tết giữa bầu trời lờn lợt đắp chăn mây suốt mấy ngày qua. Mình men theo con đường mòn đất sỏi lấm bùn lầy, nửa nhớ nửa quên, lên khu mộ nhà trên những quả đồi ngoại ô. Mỗi lần đi, mình lại sờ sợ khi qua đoạn đường hẹp bên con đập. Mấy năm trước cô mình bị tai nạn ở đó. Rồi mỗi lần đi qua ai cũng lắc đầu bảo chỗ ấy dễ tai nạn, ngay sát chân con dốc, hàng rào ngăn hết con đường chừa lại hẻm nhỏ vừa khít cho người đi bộ, không thắng kịp thì đâm thẳng hàng rào, chết ráo. Đồn lớn ra, năm sau người ta bỏ hàng rào chắn để lộ ra con đường lớn, chẳng hiểu chắn làm gì, người thì cũng đã đi. Tin cô gặp tai nạn về đột ngột một chiều gần Tết, đến tối thì cô đi. Nhà tiếc, đi coi thầy (ở làng cái gì cũng coi thầy) bảo là số cô vốn là phải chết trẻ từ lâu chứ đến được giờ là vì gánh nặng con cái. Chẳng biết đúng sai, được cái an ủi lòng người ở lại. Thôi thế cũng xong một kiếp người, ch...
Một buổi chiều thứ 6 những ngày gần hết năm, mình pha lại trà cũ, ngồi bó gối nhìn ra con sông ngoài ban công, vẫn còn đủ đầy thơ mộng như ngày đầu dọn đến đây. Bỗng nhiên mình nhận ra một sự thật thú vị, rằng là sau bao nhiêu chuyện, thật nhiều thật nhiều khoảnh khắc mà mình muốn ngộp thở, bị đè nặng bởi vô vàn tình huống éo le, nhưng thái độ của mình với cuộc đời vẫn.. êm đềm trìu mến. Mình vẫn nghĩ, ừ vì đời cho ta thế. Nhìn lại, rồi nhìn lại Mình rất hoài niệm, không biết bao nhiêu lần mình tua lại những ngày tháng từ lúc còn nhỏ, đi học, đi làm, yêu đương, những cột mốc lớn trong đời… để trả lời cho một câu hỏi là điều gì làm nên tư tưởng của mình hiện tại. Mình vẫn không biết. Nhiều người cũng không biết, cũng loay hoay đi tìm một kim chỉ nam cho đời họ. Mình lại hỏi rằng, lấy cái gì để biết một hành động là đúng hay sai, nên hay không nên. Hành vi đi ra từ nhận thức, bạn bảo là lấy cái động cơ để xác định, nghĩa là một hành động dựa trên tình yêu thương bản thân và người khác th...