Một ngày lê thê, mình lết về nhà trong tâm trạng thất thểu như mấy đứa nhỏ bị giựt mất quà, nó lâu lâu, làm dấy lên suy nghĩ rằng không biết mình đã trưởng thành hay chưa. Dù biết rằng là sự ủ ê đó chỉ xuất hiện khi ở một mình, không bao giờ ảnh hưởng đến công việc hay những mối quan hệ khác, như kiểu mình đối diện với bản thân một cách trần trụi nhất. Rồi tự nhiên, ít nhiều hiểu cái ý của cụ Dos, thật không còn gì bằng khi có thể tìm được một người mà bạn có thể nói chuyện cùng họ như nói với bản thân mình.
Nói tới chuyện đó, mình nghĩ tới một chuyện buồn cười. Có bạn kia nói rằng mình hạ thấp tiêu chuẩn lại đi, chứ không ế quài cho coi. Mình bảo là tao không có tiêu chuẩn chứ nói gì hạ thấp, nhưng điều mà người khác coi là tiêu chuẩn thì tao coi đó là điều tự nhiên. Mình hay nói đùa tiêu chuẩn thì là mặt mũi sáng sủa, không đẹp cũng dễ mến, body ngon nghẻ, tánh tành dễ mến, khí chất thanh tao, … thì mới có sự cuốn hút, chớ không lẽ bây giờ nói tui thích một người mập ú ù lì, ăn rồi nằm, lôi thôi lếch thếch, chờ người nuôi? Ngoại hình không có quan trọng, nhưng là ít nhiều bộc lộ suy nghĩ, tư duy, ý chí, tánh tành… Mình là loại dễ trông mặt mà bắt hình dong mà. Rồi bạn bảo như vậy thì body shaming, rồi lại tụt vô cái vòng xoáy phán xét người khác? Hừm, điều đó đúng và không đúng, đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu, mình nói về tiêu chuẩn thì mình phải vẽ ra như vậy, mình có quyền, chớ cũng không ép uổng hay nói xấu ai mà. Nếu tranh luận nữa, nó sẽ dài ra, dài ra lắm.
Điều quan trọng hơn là tại sao phải có vẻ “khó” đến vậy. Bởi lẽ, thiết nghĩ tất thẩy những điều đó đều là điều mà bản thân mỗi người tự thay đổi được mà.. Quay đi quay lại, nó chỉ là câu chuyện của nhận thức và thái độ. Thí dụ, mình sẽ thấy thật kỳ lạ nếu cứ phải khuyên người khác tập thể dục, là việc vốn để cải thiện cái khoẻ cái đẹp của chính họ.
Có một thời gian, mình luôn dậy 4 giờ hoặc 4 rưỡi, loay hoay pha trà hoặc cà phê rồi ngồi học từ vựng đã chép hôm trước, rồi đọc bài. Đến 6 giờ chạy lên bệnh viện ôm một chồng hồ sơ. Nội trú phải nhớ hết mặt bệnh trong phòng mà không cần lật hồ sơ, từ bệnh sử, diễn tiến, đến kết quả xét nghiệm, thậm chí giảng viên khó còn yêu cầu phải nhớ cả ba mẹ, quê quán, hoàn cảnh gia đình. Xong vô phòng mổ cắm cụi tới chiều. Ăn trưa vội vàng. Chiều nhận bệnh mới và khám lại bệnh cũ, ghi chú hết mọi thắc mắc để tối đọc sách. Về nhà tranh thủ tập thể dục chút, nấu ăn vội, rồi đọc bài tới khuya. Chia thời gian vừa học chuyên môn, học ngoại ngữ, đọc đủ thứ. Cuối tuần không trực, niềm vui của mình là ăn một món ngon ngon và đọc một cuốn tiểu thuyết. Những tháng ngày lặp đi lặp lại đến mức chán chường ấy, đến một lúc sẽ thay đổi để bạn nhận ra giá trị của sự kiên trì. Nên thôi, chấp nhận nếu ai nói mình khó và cứ tiếp tục khó.
Có lẽ, mình không giống ai bởi mình có hoàn cảnh đặc biệt để mình hiểu được giá trị của sự kiên trì, đọc kha khá sách để mở rộng thế giới quan, và cũng chịu khó gặp nhiều người ở nhiều tầng lớp để thấy sự muôn màu của cuộc sống. Bấy nhiêu thứ giúp mình tự có suy nghĩ của riêng, trở thành một loại người không quan tâm tới tiêu chuẩn của xã hội, cũng không cần sự xác nhận của bất kỳ ai, cứ tự nhiên như cây cỏ gió trời vậy.
Nói tới chuyện đó, mình nghĩ tới một chuyện buồn cười. Có bạn kia nói rằng mình hạ thấp tiêu chuẩn lại đi, chứ không ế quài cho coi. Mình bảo là tao không có tiêu chuẩn chứ nói gì hạ thấp, nhưng điều mà người khác coi là tiêu chuẩn thì tao coi đó là điều tự nhiên. Mình hay nói đùa tiêu chuẩn thì là mặt mũi sáng sủa, không đẹp cũng dễ mến, body ngon nghẻ, tánh tành dễ mến, khí chất thanh tao, … thì mới có sự cuốn hút, chớ không lẽ bây giờ nói tui thích một người mập ú ù lì, ăn rồi nằm, lôi thôi lếch thếch, chờ người nuôi? Ngoại hình không có quan trọng, nhưng là ít nhiều bộc lộ suy nghĩ, tư duy, ý chí, tánh tành… Mình là loại dễ trông mặt mà bắt hình dong mà. Rồi bạn bảo như vậy thì body shaming, rồi lại tụt vô cái vòng xoáy phán xét người khác? Hừm, điều đó đúng và không đúng, đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu, mình nói về tiêu chuẩn thì mình phải vẽ ra như vậy, mình có quyền, chớ cũng không ép uổng hay nói xấu ai mà. Nếu tranh luận nữa, nó sẽ dài ra, dài ra lắm.
Điều quan trọng hơn là tại sao phải có vẻ “khó” đến vậy. Bởi lẽ, thiết nghĩ tất thẩy những điều đó đều là điều mà bản thân mỗi người tự thay đổi được mà.. Quay đi quay lại, nó chỉ là câu chuyện của nhận thức và thái độ. Thí dụ, mình sẽ thấy thật kỳ lạ nếu cứ phải khuyên người khác tập thể dục, là việc vốn để cải thiện cái khoẻ cái đẹp của chính họ.
Có một thời gian, mình luôn dậy 4 giờ hoặc 4 rưỡi, loay hoay pha trà hoặc cà phê rồi ngồi học từ vựng đã chép hôm trước, rồi đọc bài. Đến 6 giờ chạy lên bệnh viện ôm một chồng hồ sơ. Nội trú phải nhớ hết mặt bệnh trong phòng mà không cần lật hồ sơ, từ bệnh sử, diễn tiến, đến kết quả xét nghiệm, thậm chí giảng viên khó còn yêu cầu phải nhớ cả ba mẹ, quê quán, hoàn cảnh gia đình. Xong vô phòng mổ cắm cụi tới chiều. Ăn trưa vội vàng. Chiều nhận bệnh mới và khám lại bệnh cũ, ghi chú hết mọi thắc mắc để tối đọc sách. Về nhà tranh thủ tập thể dục chút, nấu ăn vội, rồi đọc bài tới khuya. Chia thời gian vừa học chuyên môn, học ngoại ngữ, đọc đủ thứ. Cuối tuần không trực, niềm vui của mình là ăn một món ngon ngon và đọc một cuốn tiểu thuyết. Những tháng ngày lặp đi lặp lại đến mức chán chường ấy, đến một lúc sẽ thay đổi để bạn nhận ra giá trị của sự kiên trì. Nên thôi, chấp nhận nếu ai nói mình khó và cứ tiếp tục khó.
Có lẽ, mình không giống ai bởi mình có hoàn cảnh đặc biệt để mình hiểu được giá trị của sự kiên trì, đọc kha khá sách để mở rộng thế giới quan, và cũng chịu khó gặp nhiều người ở nhiều tầng lớp để thấy sự muôn màu của cuộc sống. Bấy nhiêu thứ giúp mình tự có suy nghĩ của riêng, trở thành một loại người không quan tâm tới tiêu chuẩn của xã hội, cũng không cần sự xác nhận của bất kỳ ai, cứ tự nhiên như cây cỏ gió trời vậy.