Tháng 12 về một cách âm thầm, thỉnh thoảng sững lại nhận ra vậy là sắp hết một năm nữa rồi. Thường, mình cũng như mọi người, đi làm đi học quần quật không có nhiều ý niệm về thời gian. Ngày cuối tuần rảnh rỗi, mình thích dọn dẹp và vun vén để nhìn mọi thứ có vẻ tươm tất nhất có thể, nó làm mình dễ chịu. Sắp xếp lại cái tủ sách cũng vậy, dù sách đọc rồi chẳng mấy cuốn đọc lại, nhưng giữ lại để khi dọn nó có thể nhắc nhở về nhiều chuyện vui buồn. Hôm mình nói chuyện với B. về chuyện thất tình, mình buột miệng bảo cái buồn thất tình thường là buồn của người trẻ, buồn nghiệp dư, còn buồn thực là cái buồn đến mức không thể buồn được. Nói vậy cũng sai sai, nó chỉ là góc nhìn của mình. Mình hay lấy cái đoạn này biện hộ cho sự thờ ơ với cuộc đời, “ở người nghèo, cái buồn thường phải sớm nhường chỗ cho cái lo. Ấy là cái lo không có gạo ăn, không có tiền mua thuốc cho một người mẹ ốm hay mua bát canh để cúng cha, không có áo cho thằng em trai vào vụ rét sắp tới này,… Những cái lo nhỏ nhặt, ...
lì như trâu - điên rực rỡ