Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2024

Cứ bình thường thôi?

Chiều tắt. Phía xa xa thành phố, những vệt cuối cùng loé lên sau cục mây đang ngượng ngùng ửng hồng. Con đường đen sẫm bỗng như dài ra hun hút trong gió chiều, thỉnh thoảng lại dấy lên những làn sóng đong đưa của hàng cây đứng đều tăm tắp, cùng một đoạn nhạc du dương văng vẳng.. lòng mình tự nhiên dịu đi không ít. Nhìn vạt nắng như nan quạt, mình trộm nhớ lại ngày nhỏ còn đứa cuốn chiếu, đứa ôm bóng, dắt nhau ra bãi cỏ nhỏ lọt thỏm trong lòng ngôi làng, để nằm đợi những vệt nắng hồng đầu tiên đâm lên từ hàng bạch đàn núp cuối cánh đồng. Ở đó, cơn gió buổi sớm còn mang theo hơi sương lành lạnh, mơn man vuốt ve khuôn mặt những đứa nhỏ lem luốc, vỗ về những ngày tháng êm đềm không dài, không ngắn. Cái đoạn này, nhạc vang lên: Nụ cười về trên nét môi, hạnh phúc tôi, một góc trời Rồi lớn rồi đi học rồi đi làm. Thời gian thoăn thoắt trôi đi, cuốn theo con người lao vào những mối lo ở đời để lâu lâu, nhìn lại, ngờ ngợ thấy rằng mình đã lớn chưa. Ở tuổi nửa già nửa trẻ, không phải quá long bon...

Đoá hoa vô thường

Đoá hoa vô thường 1. Hèn đại nhân Thoắt cái đã hết nửa năm, vui buồn hân hoan cũng có kha khá rồi đó. Hôm trước ngồi nói chuyện với sếp về định hướng, sếp hỏi thấy mê gì nhất thì cân nhắc mà làm đi. Mình cười bảo là điều dở nhất em thấy được là em không mê gì. Đó là điều vừa vui mà vừa thật, dù mình làm gì cũng ổn ổn, thậm chí là tốt, nhưng nói mê thì không. Từ trước đến giờ, mình không mơ mộng điều gì cao sang, không nghĩ lắm tới tiền tài địa vị, mình tâm niệm rằng sống mỗi ngày trọn vẹn là điều nên làm và đáng làm lắm rồi. Tâm tình đơn giản ghê. Giữa xã hội phát điên vì tiền, mình tự thấy lạc quẻ, và có phần như bạn mình nói, là hèn với năng lực vốn có (thứ trời cho). Mình ngồi nghĩ lại, có tiếc nuối gì không? Thấy cũng không, vậy chắc là ổn. Dù là cũng có lúc mình quên mất luôn bản thân, để làm những việc thật tệ cho bản thân lẫn người khác, nhưng điều cốt lõi sâu thẳm bên trong vẫn nguyên vẹn, sẽ không thay đổi. Mình cũng tự chịu trách nhiệm với những quyết định của mình, dù có vui...

Thất lạc cõi người

Ngồi nghe nhạc, đọc lại vài dòng nhật ký, như đang vuốt ve lên tấm vải lụa hay tấm lưng trần, mềm mượt nhưng trôi tuột thật nhanh, bỗng dưng mình thấy thấm cái câu “người cao sang mơ ước địa đàng, người gian nan mơ ước bình thường’. Đi qua non phân nửa đời người, phải nỗ lực thật nhiều để đạt được những điều mong mỏi, rồi chỉ mất thời gian ngắn để nhận ra, rằng không có gì là chắc chắn trong tay mình. Kỳ thực, chuyện muốn làm là sắp xếp ổn thoả cho thân mình, không còn long bong phiêu lãng giữa biển người, mà làm mãi không xong.  Mình già, và cảm giác đó ngày càng rõ khi không còn bắt kịp nhịp sống kim tiền. Có lẽ là khốn khó từ nhỏ và nhiều nhọc nhằn khiến điều mình mong mỏi đều là bình dị, chưa từng mộng xa hoa, ngay cả trong mơ. Biết là, ai cũng có những kỳ vọng trong đời, chuyện được mất tốt xấu cũng cách nhau một chút suy nghĩ mà thôi. Gặp chuyện lạ lẫm hay một kẻ lạ đời, cũng không có gì phải bận tâm quá. Suy nghĩ cho mình và sống theo cách mình cho là đúng đắn, thì chẳng có...

Tự tình - làm cà phê

Đăng lại cái đoạn tâm tình khi mình muốn làm cà phê mà sau mấy năm nhìn lại, chí thì không nhụt mà gian nan đập cho bẹp dí. Thôi để làm kỷ niệm, còn kinh nghiệm thì nghiệm lại thấy kinh hehe.  "Nói đến Việt Nam, bạn bè quốc tế sẽ nhớ về chiến tranh, một nỗi niềm không biết nên vui hay nên buồn. Thế hệ trước đã đổ máu để gìn giữ một đất nước trọn vẹn và hòa bình, trách nhiệm đưa đất nước vươn mình có lẽ thuộc về những thế hệ hậu chiến. Ai cũng hiểu rằng chiến tranh là đau thương, nhưng không thể phủ nhận lịch sử loài người là lịch sử của chiến tranh. Hiểu lịch sử có quan trọng không? Nhiều doanh nhân khi kể chuyện thường trích dẫn Tam Quốc, Xuân Thu, về binh pháp Tôn Tử ứng dụng trong kinh doanh, những thứ đó là lịch sử, tiếc là không phải lịch sử nước mình. Nhiều cuốn sách dạy triết lý đạo đức hay chiến lược lãnh đạo như Khổng, Mạnh, Musashi, Machiavelli hay Clausewitz, những cái đó là lịch sử, tiếc lại không phải lịch sử nước mình. Bất cứ chuyên môn hay ngành nghề nào cũng có lịc...

Hoa cưới

Bằng thía quái nào đó mà mình lại có dịp nhìn cái quá trình làm hoa cưới rồi viết một đoạn ngắn ngắn, là mình nghĩ giả ngày nào đó mình cưới thì sẽ thế nào. Thôi thì mình sẽ post lại ở đây làm kỷ niệm. Rằng là mến nhau đã lâu, thương đã tràn đầy, anh nắm tay em, mình về lại một nhà. Khung trời một khúc du dương, hoa cỏ sum vầy, anh nắm tay em, mình chung một cuộc đời. Kết hôn, cột mốc cho một chuyện tình và khởi đầu cho một chuyện đời, sẽ thật nhiều những giây phút ngọt ngào hân hoan, cũng sẽ có lúc bận lòng truân chuyên, nhưng mình mãi có nhau, mãi nắm tay nhau đi qua tháng ngày thật bình yên vững chãi.  Này, miếng trầu xanh vôi thắm quyện nhau đi lên màu đỏ thắm.. Buồn cười là mình còn chẳng quen biết phu phụ này, nhưng mong rằng hai bạn sẽ trăm năm hạnh phúc. Duyên sao mà kỳ diệu quá vậy Duyên. Saigon, 14/1