Chuyển đến nội dung chính

Viết một chút

Hồi sinh viên mình luôn thấy bận rộn, mặc dù sáng tới bệnh viện cũng lê lết hành lang vì sách đọc không hết nên không biết phải làm gì, chiều thì cúp học đi làm kiếm tiền, thành ra học hành cùi bắp. Được cái mình chăm đọc sách tào lao, cũng đều đều mỗi năm mấy chục cuốn, đọc xong lại ham đi đây đó ngó cái này sờ cái kia. Một vài năm sau khi ham hố nhiều thứ, mình cảm giác được khả năng sắp xếp thời gian của mình đã đạt cảnh giới thượng thừa hehe.
Những khi rảnh rỗi, thường sau khi thi xong một đợt, mình hay trốn vào một góc quán cafe nào đó, ngồi bó gối nếm cafe, ngóc đầu ra phố nhìn người đi lại, rồi viết vớ vẩn những thứ hổ lốn mà mấy năm góp lại chắc cũng được cuốn tiểu thuyết. Có một khoảng thời gian với nhiều biến cố, nhìn lại thấy lúc đó mình cũng hờ hững, có lẽ vì sớm biết mình tay trắng vào đời nên có chuyện gì xảy ra cũng nhẹ như không. Đơn giản nhất là kiếm chỗ vắng vẻ nhiều cây cối mà đi.


Mình nhớ nhất lần leo núi ban đêm, lên lưng chừng núi thì tìm đường vô chùa xin nước tắm rửa, xong xuôi leo thêm một đoạn tìm bãi đất bằng dựng lều. Mình nằm ngắm sao. Chiếu hơi lạnh, còn nghe mùi đất ẩm. Trời đầy sao như tấm áo kim tuyến choàng xuống sát mặt. Sương bắt đầu trải lờ mờ thêm phần hư ảo. Một đằng, mình thấy rung động từ những mặc khải về sự to lớn của con người, khi đôi chân đang đứng trên mặt đất, trên một ngọn núi hùng vĩ, thu vào tầm mắt những xung động nhạy cảm và lớn lao của đại ngàn, của đêm đen sâu thăm thẳm. Một đằng, mình lại cảm thấy được sự nhỏ bé cô quạnh của con người giữa không gian mênh mông ấy. Lịch sử loài người thì quá ngắn so với lịch sử của vũ trụ, một kiếp người chưa đến trăm năm thì còn ngắn hơn cái chớp mắt giữa dòng thời gian vô định, chuyện vui buồn của mình thì đáng gì mà đo đếm. Con người từ nghìn năm trước đến vạn năm sau, dù có săn bắt hái lượm hay đã đặt chân lên mặt trăng, thì lúc nằm giữa đồng cỏ ngắm sao vẫn lơ ngơ tự hỏi mình là ai. Những cảm xúc lạ lẫm đó, mơ hồ nhưng bền chặt, giúp mình bước đi vững vàng và an yên. Vì đời sống không được trăm năm, hơi đâu xót xa vì lá rụng?


Sáng hôm sau mình xin ít nước nóng rồi leo tiếp lên tới đỉnh. Cuối mùa cỏ cháy, những đọt non mọc lên xanh mơn mởn đung đưa lào xào theo gió. Mây vờn quanh núi, thỉnh thoảng còn men theo sườn quyện vào từng đám cỏ, vào chân mình, mát lạnh. Mặt trời lúc có lúc không, núp sau những cụm mây xám tro, lóe lên từng tia nắng vàng ươm nhìn ngon ngậy. Mình kiếm một tảng đá, ngồi pha trà. Sương chưa tan, gió lành lạnh, mây bàng bạc thỉnh thoảng dạt ra hai bên để lộ ra một bầu trời xanh màu xanh của chính nó. Nhấp ngụm trà ấm mà lòng cũng ấm theo, mà thấy sống thực ra sống. Rồi thì cứ nhắc nhở mình hoài, khát vọng nào lớn nhất trong con người? Đó không phải giấc mơ về quyền lực, danh tiếng, tiền bạc hay tình ái... Đó là khát vọng được sống trong sạch và hồn nhiên, như đứa trẻ trần truồng giữa dòng nước, như cây cỏ đắm mình giữa ánh sáng, khí trời. Đó là giấc mơ bền chặt nhất, đó là khát vọng giàu nhân tính nhất của cõi đời.



Bài đăng phổ biến từ blog này

Cứ bình thường thôi?

Chiều tắt. Phía xa xa thành phố, những vệt cuối cùng loé lên sau cục mây đang ngượng ngùng ửng hồng. Con đường đen sẫm bỗng như dài ra hun hút trong gió chiều, thỉnh thoảng lại dấy lên những làn sóng đong đưa của hàng cây đứng đều tăm tắp, cùng một đoạn nhạc du dương văng vẳng.. lòng mình tự nhiên dịu đi không ít. Nhìn vạt nắng như nan quạt, mình trộm nhớ lại ngày nhỏ còn đứa cuốn chiếu, đứa ôm bóng, dắt nhau ra bãi cỏ nhỏ lọt thỏm trong lòng ngôi làng, để nằm đợi những vệt nắng hồng đầu tiên đâm lên từ hàng bạch đàn núp cuối cánh đồng. Ở đó, cơn gió buổi sớm còn mang theo hơi sương lành lạnh, mơn man vuốt ve khuôn mặt những đứa nhỏ lem luốc, vỗ về những ngày tháng êm đềm không dài, không ngắn. Cái đoạn này, nhạc vang lên: Nụ cười về trên nét môi, hạnh phúc tôi, một góc trời Rồi lớn rồi đi học rồi đi làm. Thời gian thoăn thoắt trôi đi, cuốn theo con người lao vào những mối lo ở đời để lâu lâu, nhìn lại, ngờ ngợ thấy rằng mình đã lớn chưa. Ở tuổi nửa già nửa trẻ, không phải quá long bon...

Tự thuật

1993-2010: tuổi thơ dữ dội 1993: được ba mẹ đẻ ra đời 1998: leo cửa sổ té bị đinh đâm xuyên mép miệng, vẫn còn vết sẹo kỷ niệm 1999: đi học a bờ cờ ở trường làng, bị cô gõ đầu vì học ngày càng ngu 2000: lần đầu được lên hồ bơi, lộn qua hồ bơi người lớn suýt chết đuối, tới giờ vẫn không biết bơi 2001: lỡ tay ném đá trúng đầu bạn chảy máu thành dòng, bị cô cho một cái bợp tay, quất 5 roi, bắt quỳ 2003: đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh được giải Nhì, chị nói nhục 2004: đậu thủ khoa vô cấp 2, quyết tâm thành con ngoan trò giỏi 2006: ba ném cho cái ghế trúng đầu suýt mù, dắt mẹ chạy 2007: lại đi thi 3 môn, lại giải Nhì nhưng lần này không có ai giải Nhất 2008: đậu thủ khoa vô cấp 3 kèm lớp chuyên Lý, tự gom tiền mua cái máy vi tính tập đánh máy 2010: đi thi quốc gia cùng đàn anh mà vô tình được giải, thầy tưởng học giỏi 2011: khóc cười - tiếp tục bị gọi đi thi dù hết thích nhưng vô tình lại được giải Nhì, được miễn thi tốt nghiệp - ngồi viết đơn li dị cho ba mẹ, dắt mẹ vô Nam 2011-13-15: vô tr...

Mấy cung trìu mến

Một buổi chiều thứ 6 những ngày gần hết năm, mình pha lại trà cũ, ngồi bó gối nhìn ra con sông ngoài ban công, vẫn còn đủ đầy thơ mộng như ngày đầu dọn đến đây. Bỗng nhiên mình nhận ra một sự thật thú vị, rằng là sau bao nhiêu chuyện, thật nhiều thật nhiều khoảnh khắc mà mình muốn ngộp thở, bị đè nặng bởi vô vàn tình huống éo le, nhưng thái độ của mình với cuộc đời vẫn.. êm đềm trìu mến. Mình vẫn nghĩ, ừ vì đời cho ta thế. Nhìn lại, rồi nhìn lại Mình rất hoài niệm, không biết bao nhiêu lần mình tua lại những ngày tháng từ lúc còn nhỏ, đi học, đi làm, yêu đương, những cột mốc lớn trong đời… để trả lời cho một câu hỏi là điều gì làm nên tư tưởng của mình hiện tại. Mình vẫn không biết. Nhiều người cũng không biết, cũng loay hoay đi tìm một kim chỉ nam cho đời họ. Mình lại hỏi rằng, lấy cái gì để biết một hành động là đúng hay sai, nên hay không nên. Hành vi đi ra từ nhận thức, bạn bảo là lấy cái động cơ để xác định, nghĩa là một hành động dựa trên tình yêu thương bản thân và người khác th...