Một chuyện nho nhỏ về tình người, tôi không nhớ rõ lắm, không biết rõ lắm về nhân vật hư ảo này. Tôi chỉ là người kể lại, cho những ai muốn nghe thôi. Nghe thôi tức là nghe rồi thì thôi, rồi quên... Tình người là ai? Lớn hay nhỏ, từ đâu đến? Không ai biết, tôi cũng không biết, nhưng tôi thấy nó cũng lâu lắm rồi, nhất là từ dạo tôi hay bắc cái ghế ngồi đọc sách trước thềm nhà trọ mỗi buổi chiều. Tôi đồ là nó cũng còn trẻ lắm, thằng tình người ấy, trạc tuổi tôi chớ cũng không hơn. Chỉ là khuôn mặt nó hằn in nét khắc khổ của một quãng đời bị cõi người hắt hủi. Cuộc sống hiện đại vốn đã mang nhiều nhọc nhằn, sống cho mình và cho gia đình là quá mệt mỏi, ai thừa sức mà vác thêm cái của nợ như nó. Tôi là đứa vô tư vô tâm, nên không mấy khi tôi để ý cái sự xoay vần của xã hội, dẫu nó có đẹp lên hay là xấu đi chăng nữa. Bởi vậy, tôi cứ ngờ ngợ, cứ là lạ khi biết mình hay nhìn nó, thằng tình người ấy. Buổi chiều trên đường về nhà, tôi nhác thấy bóng dáng nó đang vật vờ đi qua ng...