Nó ngồi im lặng, hàng mi rũ rượi che đậy cho ánh mắt non nớt
nhìn xa xăm, nước da sạm đen với mái tóc không dài không ngắn dựng đứng bết vào
nhau lộn xộn. Nó nhìn vào khoảng không, mơ về đôi chân trần rồi cười để lộ hàm
răng vàng xô lệch nhau nghiêng ngã.
Đó là một ngày đẹp trời với những áng mây lờn lợt, những cánh
hoa nhàn nhạt, những dòng người tứ xứ lãng đãng trôi vao đôi mắt nó. Tiếng chửi
của mẹ nó bên tai vẫn chưa vơi.
Ngày nó cất tiếng khóc chào đời, là ngày nó mang nặng gánh làm
người. Nó được chẩn đoán mắc phải tật bẩm sinh, nhà nghèo không đủ tiền phẫu
thuật. Cuộc sống bỗng dưng éo le, nó không đứng được, không đi được. Từ ấy, nó
im lặng và mơ về đôi chân trần.
Tháng ngày mưa nắng nối đuôi nhau, nó lớn.
Mỗi ngày nó được lớn lên trong lời ru ngọt ngào hương quê của
mẹ, tối nó lại nghe tiếng thút thít day dứt của mẹ bên cạnh sự im lặng của cha.
Nó tự hỏi liệu ai khiến người nó thương yêu phải buồn phiền. Dần dần, nó di
chuyển bằng cách trườn lết cả thân mình trong ánh mắt ái ngại của chính người
sinh ra nó.
Tháng ngày mưa nắng nối đuôi nhau, nó lớn.
Những buổi chiều lết ngang dọc qua sân nhà, nó cười phơi phới
niềm vui tuổi thơ. Rồi một chiều, những đứa trẻ bằng tuổi nó chạy ngang sân chỉ
trỏ vào nó cười ngặt nghẽo, nó khóc gọi mẹ. Mẹ nó đóng sầm cửa, ôm nó ngậm ngùi
trong bóng tối. Rồi cánh cửa cứ khép dần lại, cuối cùng nó nhìn cuộc sống bên
ngoài qua một khe sáng. Tương lai của nó, bây giờ chỉ là một khung cửa hẹp.
Khi nó biết lắng nghe, những lời dèm pha từ những người thân
thích bảo rằng thứ phải gió trời phạt. Nhưng ba mẹ là nông dân chất phác chứ đâu
phải làm điều gì nên nỗi thất đức mà sinh ra nó, nó bực mình nhưng bất lực. Đến
sự ái ngại của cô Bảy chú Tư gần nhà, ngăn con cái họ đến gần thứ quái nhân như
nó, nó bắt đầu buồn. Nụ cười phơi phới hồn nhiên đi vào im lặng, nó mơ về những
đôi chân trần.
Tháng ngày mưa nắng nối đuôi nhau, nó lớn.
Người đàn ông đang che chở nó đã đầu hàng số phận. Không chịu
nổi sự hắt hủi và lạnh lùng của nhân tình, cha nó bỏ đi tìm niềm vui mới. Mẹ nó
khóc cạn nước mắt, cõng nó lên thành phố đi tìm kiếm tình người. Những bệnh viện
nó đi qua đều nhận được sự lắc đầu ái ngại, nó hiểu tình người là thứ xa xỉ không
dành cho nó. Quay về chốn cũ, căn nhà đã hoang vắng tiêu điều bơ vơ trong gió,
lạnh lẽo như trái tim nó. Nó ngước nhìn mẹ, vẻ đẹp mặn mà ngày xưa cũ với lời
ru ngọt ngào giờ trôi đi mất hút, chỉ còn sự hốc hác tiều tụy hằn lên khuôn mặt
thành những nếp nhăn nhọc nhằn. Nó lay tay mẹ, bảo đi đi.
Những tháng ngày lang bạt tiếp tục.
Một lần lang thang qua chiếc cầu cũ bắc ngang con kênh, từ lưng
mẹ, nó ngắm nhìn mặt trời rơi xuống vách núi, nghe thoang thoảng trong gió mùi
khói bếp nhà ai vô tình trôi lại. Mẹ nó tự cất tiếng hát ru từ bao ngày đã dần
thành dĩ vãng, bỗng nó thôi buồn. Đến một buổi tối muộn, mẹ nó khuỵu chân bên vách
tường một bệnh viện, ngủ gục đi trong nước mắt chưa khô. Sự cùng cực và tủi hổ
khiến con người đổi tính, những trận mắng chửi xen kẽ những trận đòn bắt đầu đè
lên vai nó. Nó cam chịu và hạnh phúc khi được gánh thay những nhọc nhằn của mẹ.
Ngày ngày, ngắm những hàng người hối hả chen chân giữa hai mùa
mưa nắng quên đi sự tồn tại của nó, nó tự hỏi liệu họ có hạnh phúc khi được
mang trên mình những đôi chân trần?
Sau những lời chửi bới xen những trận đòn lúc dày lúc thưa,
nó im lặng với tay lau khô những giọt nước mắt mang theo nỗi buồn vừa len lỏi
ra khỏi mắt mẹ.
Cái nắng buổi trưa không xuyên nổi tán cây trên đầu nó, và cũng
nghĩa lý gì với lớp da chai sạn của nó. Nó bật ngửa người rồi nói bâng quơ “Mẹ đừng
mắng con nữa”. Không để ý sự thẫn thờ của mẹ, nó lại thả hồn theo những áng mây
ngủ quên trôi lững lờ giữa nền trời xanh thẳm. Cơn gió buổi trưa lùa đi cái nóng
nực, cơn dịu mát khiến nó mơ về một đôi cánh trắng chắp lên vai, mang nó bay lượn
giữa bầu trời cao xanh ấy.
Giấc mơ đưa nó vào giấc ngủ với nụ cười phơi phới của tuổi
thơ.
Saigon 10.3.17,
viết tặng một cô bé giúp mình tìm lại chữ tình giữa
nhân gian