Chuyển đến nội dung chính

Mùa của chia tay

Có một lần ngồi thuyền lững lờ xuôi dọc sông Hương, nghe người con gái Huế hát mấy khúc nam ai nam bằng, mới thấm cái hồn của Bùi Giáng:

Dạ thưa xứ Huế bây chừ
Vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương

Tôi đặt chân đến Huế giữa mùa hè nhưng có vẻ mảnh đất ấy vẫn điềm nhiên không vướng chút bụi bặm của mùa. Nước sông Hương vẫn lờ đờ uể oải, và con người nơi đây vẫn khoan thai như ngàn đời nay vẫn thế.

Ngồi trên thuyền giữa khung cảnh ấy cảm giác như ai cũng có thể trở thành thi sĩ, tôi vội lên bờ trước khi phọt ra mấy bài thơ con cóc thì khổ thiên hạ. Tản bộ trên con đường ven sông, hàng phượng hai bên đường đỏ rịm giữa buổi trưa, cảm giác ngột ngạt tự ập tới.

Bất giác tôi nhớ đến một con đường phượng đỏ, ngày đó cũng một buổi trưa hè, tôi tự hỏi liệu có còn dòng nước mắt của người con gái ấy thổn thức đợi chờ?

Tôi mỉm cười với kỉ niệm, kỉ niệm - những nuối tiếc êm đềm lúc ta về già, tôi hay gọi thế. Những hình ảnh từ kí ức đua nhau tràn về, trời đổ nắng chang chang, bọn ve hai bên đường gào rú gọi tình nhau tha thiết, nẫu cả ruột gan.

Em, bây giờ em có còn giữ lại những nét thơ ngây hay em đã lãng quên đi một thời xưa cũ để vui sống những tháng ngày mới? Tôi tưởng tôi đã quên. Tôi giữ mình bận rộn cho quên đi một đoạn quá khứ vui buồn lẫn lộn, thơ ngây vụng dại, những hẹn hò và cả lúc tủi hờn giận dỗi. Thời áo trắng.

Tôi bây giờ giống một thằng cụ non rởm đời, thỉnh thoảng lôi kỉ niệm ra lau sạch bụi bặm, ngắm nghía, rồi cất lại. Chỉ đôi lúc bắt gặp hàng phượng đỏ như lúc này, tôi chạnh lòng giật mình nhận ra mình vẫn còn non nớt.

Ngày đó, con đường nắng đổ dài tưởng chừng dài vô tận, tôi gồng mình trên chiếc xe hùng hục đạp, nghe mắt cay xè khi nghĩ về người con gái đang chờ tôi ở phía sau.  

Thời gian cứ ngây ngô trôi đi, rồi cuốn đi cả con người em ạ. Đến cái buồn tưởng chừng xé nát tâm can vậy mà chỉ ít lâu sau, mình thành người xa lạ. Đôi khi tôi tự hỏi liệu tình cảm có khi nào là vĩnh hằng không? Có, nhưng chỉ khi người ta vun đắp tưới tẩm nó thôi, em nhỉ?

Lần gặp lại, em xa lạ, tôi cũng nhạt nhòa. Ngày tháng tưởng chừng vô can bỗng chốc hóa thành tội nhân, nó giết chết một cuộc tình. Sau lần đó, nỗi buồn quay lại, rồi mình xa nhau không hận sầu không dằn vặt. Mình cứ như vậy mà đi qua đời nhau.

Cuộc sống lại tiếp diễn chứ không phải là một dấu chấm gọn lỏn như trong truyện ngôn tình. Em đã gặp những con người mới, có những niềm vui mới. Tôi tin em sẽ sống vui vẻ dẫu vẫn luôn có nhiều chuyện nhọc nhằn, như ngày xa nhau tôi dặn rằng em cứ bước chân trời ấy màu hồng.

Tôi cũng quay về với thực tại, tạm gác lại mộng mơ dở hơi của mình, lao đầu vào học và làm. Dù vậy, lắm khi con đường hoa phượng vẫn khiến tôi giật mình một chút, tò mò không biết bây giờ em còn nhớ gì về tôi.

Chiều xuống, trời đổ màu xám tro. Những chiếc lá vàng úa rơi rụng tả tơi theo gió cuốn đi xào xạc rồi mất hút trong đám bụi mờ dần. Mối tình đầu cũng vậy, lá vô tư vắt mình theo gió như không còn chuyện để nói với cành. Không gian bỗng hiu quạnh, thỉnh thoảng lại có con ve dở hơi rú lên như nhắc nhở điều gì.

Tôi khẽ thở dài quay người nhìn về bờ sông, khách đã lên bờ đi mất hút, thuyền gác mái chòng chành theo sóng nước. Người chủ có lẽ đã về nhà nơi nào đó, bỏ mặc con thuyền một mình với mây và gió.

Huế, mùa hè


Bài đăng phổ biến từ blog này

Tự thuật

1993-2010: tuổi thơ dữ dội 1993: được ba mẹ đẻ ra đời 1998: leo cửa sổ té bị đinh đâm xuyên mép miệng, vẫn còn vết sẹo kỷ niệm 1999: đi học a bờ cờ ở trường làng, bị cô gõ đầu vì học ngày càng ngu 2000: lần đầu được lên hồ bơi, lộn qua hồ bơi người lớn suýt chết đuối, tới giờ vẫn không biết bơi 2001: lỡ tay ném đá trúng đầu bạn chảy máu thành dòng, bị cô cho một cái bợp tay, quất 5 roi, bắt quỳ 2003: đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh được giải Nhì, chị nói nhục 2004: đậu thủ khoa vô cấp 2, quyết tâm thành con ngoan trò giỏi 2006: ba ném cho cái ghế trúng đầu suýt mù, dắt mẹ chạy 2007: lại đi thi 3 môn, lại giải Nhì nhưng lần này không có ai giải Nhất 2008: đậu thủ khoa vô cấp 3 kèm lớp chuyên Lý, tự gom tiền mua cái máy vi tính tập đánh máy 2010: đi thi quốc gia cùng đàn anh mà vô tình được giải, thầy tưởng học giỏi 2011: khóc cười - tiếp tục bị gọi đi thi dù hết thích nhưng vô tình lại được giải Nhì, được miễn thi tốt nghiệp - ngồi viết đơn li dị cho ba mẹ, dắt mẹ vô Nam 2011-13-15: vô tr...

Cứ bình thường thôi?

Chiều tắt. Phía xa xa thành phố, những vệt cuối cùng loé lên sau cục mây đang ngượng ngùng ửng hồng. Con đường đen sẫm bỗng như dài ra hun hút trong gió chiều, thỉnh thoảng lại dấy lên những làn sóng đong đưa của hàng cây đứng đều tăm tắp, cùng một đoạn nhạc du dương văng vẳng.. lòng mình tự nhiên dịu đi không ít. Nhìn vạt nắng như nan quạt, mình trộm nhớ lại ngày nhỏ còn đứa cuốn chiếu, đứa ôm bóng, dắt nhau ra bãi cỏ nhỏ lọt thỏm trong lòng ngôi làng, để nằm đợi những vệt nắng hồng đầu tiên đâm lên từ hàng bạch đàn núp cuối cánh đồng. Ở đó, cơn gió buổi sớm còn mang theo hơi sương lành lạnh, mơn man vuốt ve khuôn mặt những đứa nhỏ lem luốc, vỗ về những ngày tháng êm đềm không dài, không ngắn. Cái đoạn này, nhạc vang lên: Nụ cười về trên nét môi, hạnh phúc tôi, một góc trời Rồi lớn rồi đi học rồi đi làm. Thời gian thoăn thoắt trôi đi, cuốn theo con người lao vào những mối lo ở đời để lâu lâu, nhìn lại, ngờ ngợ thấy rằng mình đã lớn chưa. Ở tuổi nửa già nửa trẻ, không phải quá long bon...

Hoa Mộc Lan

Viết tặng một người, đủ mạnh mẽ, đủ dịu dàng.  1.  29 Tết. Những ngày cuối năm đường vẫn đông, nắng lác đác mùi hanh hao, thỉnh thoảng lại tắt biến đâu mất sau mấy cục mây. Mấy ngày này cứ tưởng Saigon cũng có mùa thu. Trong ký ức của mình, mùa này ở quê là mùa của khô môi, của bầu trời xam xám, của những đốm trắng hoa sầu đâu lắc lư theo gió. Mình rất thích những ngày gần Tết ở làng, hớn hở chờ được nghỉ học, mong chờ những ngày vui hiếm hoi của năm. Khi những ông bà cụ ngồi mong chờ con cháu về, chắp tay đi quanh nhà, chốc chốc dừng lại nhìn ra ngõ. Những cô chú cũng bắt đầu bớt việc đồng, dành thời gian vun vén nhà cửa. Tụi con nít háo hức chờ quà anh chị đi xa đem về, chờ hàng quà ngày tết. Chợ quê tấp nập, thêm nhiều hoa trái. Người dân làng thường hỏi thăm nhau đã chuẩn bị được gì, kể nhau nghe những nỗi lo trước ngày đón năm mới.  Mùi ở quê thích hơn nhiều so với mùi khói bụi thị thành. Mình thường đạp xe vi vu những trưa đi học về, khi những ngày hiếm hoi trời đã ...