Có một lần ngồi thuyền lững lờ xuôi dọc sông Hương, nghe người
con gái Huế hát mấy khúc nam ai nam bằng, mới thấm cái hồn của Bùi Giáng:
Dạ thưa xứ Huế bây chừ
Vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương
Tôi đặt chân đến Huế giữa mùa hè nhưng có vẻ mảnh đất ấy vẫn
điềm nhiên không vướng chút bụi bặm của mùa. Nước sông Hương vẫn lờ đờ uể oải, và con người nơi đây vẫn khoan thai như ngàn đời nay vẫn thế.
Ngồi trên thuyền giữa khung cảnh ấy cảm giác như ai cũng có
thể trở thành thi sĩ, tôi vội lên bờ trước khi phọt ra mấy bài thơ con cóc thì khổ thiên hạ. Tản bộ trên con đường ven sông, hàng phượng hai bên
đường đỏ rịm giữa buổi trưa, cảm giác ngột ngạt tự ập tới.
Bất giác tôi nhớ đến một con đường phượng đỏ, ngày đó cũng một
buổi trưa hè, tôi tự hỏi liệu có còn dòng nước mắt của người con gái ấy thổn thức
đợi chờ?
Tôi mỉm cười với kỉ niệm, kỉ niệm - những nuối tiếc êm đềm lúc ta về
già, tôi hay gọi thế. Những hình ảnh từ kí ức đua nhau tràn về, trời đổ nắng chang
chang, bọn ve hai bên đường gào rú gọi tình nhau tha thiết, nẫu cả ruột gan.
Em, bây giờ em có còn giữ lại những nét thơ ngây hay em đã lãng quên đi một thời xưa cũ để vui sống những tháng ngày mới? Tôi tưởng tôi đã quên. Tôi giữ mình bận rộn cho quên đi một đoạn quá khứ vui buồn lẫn lộn, thơ ngây vụng dại, những hẹn hò và cả lúc tủi hờn giận dỗi. Thời áo trắng.
Tôi bây giờ giống một thằng cụ non rởm đời, thỉnh thoảng lôi
kỉ niệm ra lau sạch bụi bặm, ngắm nghía, rồi cất lại. Chỉ đôi lúc bắt gặp hàng phượng
đỏ như lúc này, tôi chạnh lòng giật mình nhận ra mình vẫn còn non nớt.
Ngày đó, con đường nắng đổ dài tưởng chừng dài vô tận, tôi gồng
mình trên chiếc xe hùng hục đạp, nghe mắt cay xè khi nghĩ về người con gái
đang chờ tôi ở phía sau.
Thời gian cứ ngây ngô trôi đi, rồi cuốn đi cả con người em ạ. Đến cái buồn
tưởng chừng xé nát tâm can vậy mà chỉ ít lâu sau, mình thành người xa lạ. Đôi
khi tôi tự hỏi liệu tình cảm có khi nào là vĩnh hằng không? Có, nhưng chỉ khi người
ta vun đắp tưới tẩm nó thôi, em nhỉ?
Lần gặp lại, em xa lạ, tôi cũng nhạt nhòa. Ngày tháng tưởng
chừng vô can bỗng chốc hóa thành tội nhân, nó giết chết một cuộc tình. Sau lần đó, nỗi buồn quay lại, rồi mình xa nhau không hận sầu không dằn vặt. Mình cứ
như vậy mà đi qua đời nhau.
Cuộc sống lại tiếp diễn chứ không phải là một dấu chấm gọn lỏn
như trong truyện ngôn tình. Em đã gặp những con người mới, có những niềm
vui mới. Tôi tin em sẽ sống vui vẻ dẫu vẫn luôn có nhiều chuyện nhọc nhằn, như ngày xa
nhau tôi dặn rằng em cứ bước chân trời ấy màu hồng.
Tôi cũng quay về với thực tại, tạm gác lại mộng mơ dở hơi của
mình, lao đầu vào học và làm. Dù vậy, lắm khi con đường hoa phượng vẫn
khiến tôi giật mình một chút, tò mò không biết bây giờ em còn nhớ gì về tôi.
Chiều xuống, trời đổ màu xám tro. Những chiếc lá vàng úa rơi rụng tả tơi theo gió cuốn đi xào xạc rồi mất hút trong đám bụi mờ dần. Mối tình đầu cũng vậy, lá vô tư vắt mình theo gió như không còn chuyện để nói với cành. Không gian bỗng hiu quạnh, thỉnh thoảng lại có con ve dở hơi rú lên như nhắc nhở điều gì.
Tôi khẽ thở dài quay người nhìn về bờ sông, khách đã
lên bờ đi mất hút, thuyền gác mái chòng chành theo sóng nước. Người chủ có
lẽ đã về nhà nơi nào đó, bỏ mặc con thuyền một mình với mây và gió.
Huế, mùa hè
Huế, mùa hè