Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2015

Gửi em mùa lạnh

Mấy ngày rồi mưa quá, trời đã vào những ngày lạnh hiếm hoi của Sài Gòn. Thời gian cuống cuồng cuốn trôi theo mọi thứ thật vội vã làm anh quên mất tận hưởng cái đẹp của mùa, anh còn không kịp viết cho em vài dòng ấm áp trước những buổi chiều tàn gió lạnh. Đêm nay anh lại thấy đầu căng lên và không tập trung vào mấy cuốn sách được, đeo tai nghe hoài làm tai lùng bùng hết lên, anh nghỉ và muốn viết gì đó cho em, đã thật lâu rồi anh không viết gì cho em phải không? Anh lại đi đến bậc cửa sổ, đứng nhìn bâng quơ. Đêm khuya và sâu thẳm, gió lạnh hơn và người trên phố cũng thưa dần. Mùi không khí lạnh khô nhắc anh về những mùa đông ở quê. Khi anh còn là một thằng nhóc vô tư, cái rét căm căm buổi sáng luôn khiến anh ngại chui ra khỏi mền, và mỗi lần rửa mặt xong thì hai bàn tay sẽ trắng bạch, tê cóng như vừa được ướp đá. Lạnh đến phà hơi ra khói, anh thường nhảy loi choi trước thềm nhà để đỡ lạnh, vội vàng đắp thêm càng nhiều áo quần lên người càng tốt rồi đạp xe lên chợ ăn tô bún to đùng ...

Ngẩn ngơ giữa trời

Bây giờ mình ngán chạy xe máy. Lại muốn đạp xe đạp cho mồ hôi đầm đề nhễ nhại, mới hết được cái lâng lâng khó chịu trong người. Dạo này hay đổ mưa chiều, nhiều thật nhiều, rồi dầm dề hoặc là ngưng hẳn nhường chổ cho một chút nắng sạch sẽ tươm tất nhưng ngắn ngủi. Rồi tắt. Mình e ngại là mình đang tự kỷ hay trầm cảm gì đây, chỉ muốn co rúm lại trong phòng, như mấy cây phong đang héo dần khi trời vừa đổ sang đông. Dập dềnh tâm trạng thôi thúc mình viết ra một thứ gì đó, rũ cho sạch để còn tiếp thu những thứ trong sáng thuần khiết hơn, khoa học khô khốc mà lại hay. Tiếc rằng con người không phải là rô bốt, nên chẳng bao giờ biến cảm xúc thành những công tắc được. Tạm thời, gấp lại những phóng khoáng của Hemingway, mình tìm đến nỗi niềm đau đáu của Kafka. Cả hai người mình đều hâm mộ. Cái khí chất của Hemingway khiến mình thích ngay từ lần đầu bắt gặp. Những câu văn ngắn gãy gọn, không thêm không bớt và lạnh lùng không thêm chút bình luận nào. Ấy vậy mà đôi khi trong những thước phim tài l...

Chiều tím

Anh mở cửa bước vào nhà, đứng thẩn thờ một chốc rồi chốt lại nắm cửa, đi thẳng về phòng mình. Nhìn quanh những ngổn ngang, căn phòng còn chút mùi ẩm của bụi và hơi nước làm anh khụt khịt khó chịu. Mở cửa sổ để hứng chút nắng của mùa, ánh dương hắt lên những bức tương cũ màu vàng nhạt, anh trầm ngâm trước những đồ vật quen thuộc. Trời bắt đầu vào thu, nắng nhẹ đi chứ không còn oi bức như mấy ngày trước. Thỉnh thoảng trời vẫn còn bất chợt phất lên vài cơn mưa, anh thường gọi là mưa vô duyên.Tựa lưng vào tường và ngắm nhìn lại căn phòng, những cuốn sách nằm lộn xộn, cái bàn nhỏ bên dưới giá treo tường và một chậu oải hương đang khô dần. Anh thích oải hương, vì sự thanh mãnh hoang dại nhưng có chút kiêu sa, vì mùi hương nồng nồng nhưng lại dễ chịu khi đặt trong phòng, và  vì anh thích màu tím dịu dàng không phô trương của chúng. Anh gọn gàng và ngắn nắp như tính cách của anh vậy, anh cố gắng làm mọi điều đơn giản và hiệu quả nhất có thể, và dù anh có vẻ bề ngoài thô ráp cộc cằn nhưng ...

Mất ngủ

Cả đời này, con chỉ cần làm con ngoan của mẹ, là đủ rồi. Mấy ngày về nhà toàn mất ngủ, thương mẹ quá, tuổi đó rồi vẫn phải đi làm, giờ vẫn thức khuya dậy sớm, không được ngủ giấc trọn vẹn. Nằm nghĩ từ nhỏ tới giờ mẹ chưa có được mấy ngày thảnh thơi, trăm vạn cay nghiệt trút lên vai mẹ. Đến tuổi đáng ra được nghỉ mà vẫn không được nghỉ. Tối nằm ôm mẹ mà tự nhiên thấy bất an, nhớ chuyện từ nhỏ đến giờ rồi tự nhiên chảy nước mắt như con nít. Hôm sau chạy đi siêu thị mua đồ vặt rồi rút tiền cho mẹ, cho riêng mẹ thôi. Tất nhiên là mẹ không lấy mà mình cứ này nì nên cũng cầm, ít ra thì mẹ cầm tiền mình kiếm được thì mình cũng đỡ thương phần nào. Dù không được bao nhiêu, bây giờ cái gì cũng đắt đỏ nên chắc vài ngày là bay vèo. Mình vẫn nghĩ như cũ, không giúp được ai thì giúp mình thấy nhẹ lòng, là được rồi. Bây giờ không còn thiếu cơm ăn áo mặc như trước nữa, nhưng cũng không phải giàu sang sung túc gì, mẹ vẫn còn khổ. Từ lúc mình biết nghĩ thì đâm ra nghĩ càng nhiều. Khoảng t...

Cho ngày Tết

Cứ hễ xuân về thì ai cũng vui, trẻ vui vì được được lì xì, học sinh vui vì được nghỉ học, sinh viên thì vui vì được về quê ăn Tết, già thì lại vui vì được thêm một lần sum vầy cùng con cháu… Tôi không nằm trong ngoại lệ, tôi thích Tết nhưng không vì một lí do nào rõ ràng, họa chăng có thì là vì được gần mẹ nhiều hơn, được hưởng một khoảng thời gian thong thả, không nghĩ ngợi gì nhiều. Mùa xuân có vẻ là mùa tươi trẻ nhất năm. Giữa cái khoảnh khắc giao mùa thiêng liêng ấy, lòng người cũng rạo rực như được gột rửa hết tâm tư để đón chờ một món quà bí ẩn mà đất trời ban cho. Cái rét căm căm cuối năm đang dần dần lùi xa, nhường lại cho nàng xuân còn đang tất bật, vội vã khoác lên mình màu áo mới. Đôi khi có những cơn mưa phùn nhè nhẹ, còn vương vấn tiếc nuối cho mùa đông lạnh lẽo. Đôi khi là nắng ấm nhuộm một màu vàng mơ khắp những cánh đồng còn xanh non mơn mởn. Nhưng cái Tết thực sự thì chỉ hiện rõ ở gia đình, Tết là sum vầy mà! Nào những đêm 30 cùng nhau gói bánh rồi trông nồi bánh cùng...