(Lược dịch từ tác phẩm của Aziz Nesin) Từ những gì cậu nghe được, Murat biết rằng ông mình làm thơ nhưng cậu không biết thơ là gì. Một sáng mùa xuân, khi đang ngồi trước ban công cùng ông, và ông đang đọc báo, cậu hỏi: - Ông ơi, ông có làm thơ đúng không? Ông ngẩng đầu nhìn cậu: - Đúng rồi, thỉnh thoảng ông có làm thơ. Murat tò mò. Thơ là thứ gì. Bố mẹ cậu không làm thơ, nhưng ông thì có. Có nghĩa là không phải tất cả mọi người đều làm thơ. Tại sao mọi người không làm thơ? Có thể vì họ không biết cách viết thơ. Cậu có thể làm thơ khi cậu đi học, khi biết cách đọc và viết? Rất nhiều câu hỏi như vậy phủ kín trong đầu Murat. Cậu không thể vượt qua sự tò mò của mình: - Ông à, thơ là gì? Ông lại một lần nữa ngẩng đầu khỏi tờ báo, nhìn cháu mình qua cặp kính và mỉm cười: - Rất khó để giải thích… - Ông cứ nói chó cháu, cháu sẽ hiểu được.. Murat tự tin. - Tất nhiên cháu sẽ hiểu, nhưng thật khó để ông có thể giải thích. Như mọi khi, Murat tiếp tục những câu hỏi liên miên: - Tại sao lại khó ạ - ...
lì như trâu - điên rực rỡ