Chuyển đến nội dung chính

Hè không vương nắng

Đang giữa hạ vàng rực rỡ vậy mà nói không nắng kể cũng là lạ. Nhưng nói ‘người buồn cảnh có vui đâu bao giờ’ thì cũng thấy đúng. Một ngày hạ vàng chói chang, phượng từng cụm đỏ rực cả bầu trời, tôi lang thang một niềm mơ tưởng, một nổi nhớ xa xôi giữa những ngã đường.

Đâu rồi em có nhớ. Ngày hôm ấy, thứ sáu, trời quang quang mây và xanh xanh lắm. Tôi đâu có biết, ừ,đâu bao giờ biết một đôi mắt ngấn lệ chia tay là thế nào. Có phải chăng nước mắt chưa phải là buồn thì lúc này đây tôi đã buồn. Đời muôn thuở, chia ly có vui bao giờ. Tôi đã bước ra xa, xa tất cả, ôm một cục nhớ, một cục buồn để ngày mai mà gặm, ngày mai cô đơn. Có lẽ bởi tôi buồn quá mà chẳng biết người khác có buồn không, bởi khi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má, mà thực ra có thấy đâu, chỉ nhìn dáng người rưng rưng quay mặt đi thôi. Đôi mắt em không khóc, chỉ nhìn xa xăm rồi rưng rưng vài hạt, rồi cả hàng, rồi òa vỡ ra, em không khóc. Tôi bất chợt thấy lòng dào dạt, không hẳn là buồn trong lúc chia tay, chưa nhớ, nhưng sao cứ thấy lòng mình đầy bụi bặm. Phố ban trưa đang giữa lúc yên ắng, trời vẫn nắng chang chang. Đặt tay lên vai, vài lời âu yếm, xua đi nổi buồn trong phút giây, cười như một lời trách yêu, xếp bút nghiên những lời dài âu yếm…vậy thôi, tôi ra về trong im lặng. Bóng dáng loạng choạng giữa trưa hè cứ đi, không dám nhìn bóng hình mong ngóng buồn tủi phía sau lưng.

Tôi biết em buồn từ đó, tôi không dám nghĩ, bởi vì một trái tim còn non nghĩ về một con người còn dại thì ai dám nói không đổ vài giọt lệ, không vơi nổi lo, không dồn nổi nhớ để rồi lại ngu ngơ chẳng biết làm việc gì, lại ngồi ngẩn ngơ với hồn thật khờ dại. Vậy đó, tôi không dám nghĩ, không dám tưởng tượng ra có một bóng hình cứ ngóng trông đằng sau, cứ dè dặt đứng đợi, mà con đường trước mặt thì vẫn còn dài, dài lắm. Không dám chứ không phải không có, mấy ai điều khiển được bản thân phải không em. Tôi vẫn thấy con người nho nhỏ, đứng dựa vào cửa mà đôi mắt cứ tròn xoe ngơ ngác nhìn bóng tôi khuất dần. Làm sao tôi không buồn được. Không biết có còn thấy tôi không nữa, không biết có cô đơn mà khóc. Nếu có lỡ như thế thì đừng oán trách làm gì, tôi không nhớ cũng đừng trách, tôi khóc vì nhớ cũng đừng trách, tôi cũng không trách em, bởi cảm thông thì nghĩa là từng trải để biết mà hiểu, tức là tôi tin em cũng giống tin tôi,tôi buồn thì em cũng buồn, trách ai được.

Nhưng cơn nhớ vật vờ qua từng khe cửa đi vào lòng, bất chợt có mà dai dẳng cũng có. Ngày hè sao mà buồn thế, ve râm ran vậy mà chẳng chút nào vui. À có vui, còn nhỏ thì nghĩ hè vui lắm, được nghĩ học chạy rong thì phải vui rồi. Vậy có nghĩa là ta đã lớn, ừ đúng là người lớn. Người lớn rắc rối hơn, vì người lớn thấy phượng rơi thì nhớ, nghe ve gọi thì buồn, nhìn trời cao thì mong chờ ngày mới. Nhưng thôi có lẽ, phàm là người thì ai chẳng lớn, đã lớn rồi thì điều rắc rối có khi hóa thành niềm hạnh phúc nho nhỏ mà mạnh mẽ, tôi nói đến cái hi vọng vào tương lai đó. Chỉ có điều, bây giờ chưa đến tương lai, nên tôi buồn, buồn thật nhiều. Ngày ấy đi qua, chưa lâu nhưng mà chẳng nhanh chút nào. Tôi đạp xa ra về, không biết em đang làm gì khi tôi về. Trời nắng lắm, con đường nhựa trải ra trước mắt mượt mà hơn lụa và bỏng rát hơn sa mạc. Nắng chói chang, nắng và nóng đúng vị quê hương đấy, phải như hôm nào tôi đã cong lưng vèo một cái cho đến nhà,bất chấp lời trách mắng lo lắng của ai. Nhưng bây giờ, dù phượng đỏ rực, dù tiếng ve át tiếng còi xe, dù nắng như thiêu đốt, tôi vẫn cứ thả lửng lơ cho bánh xe lăn từng vòng đếm được. Tôi muốn nhìn con đường lần cuối, mà cũng chẳng biết, mắt nhìn chứ lòng đang vô tư lự bay dọc ngang một trời kỉ niệm. Ngày thứ nhất là một mùa đông ấm áp với chút mộng ban đầu, ăm ắp ngại ngùng và trong sáng vô tư. Ngày nay là mùa hạ nắng gắt, ăm ắp một bầu tâm sự biết nói cùng ai. Thế là ta đi qua một con đường rồi đó, một còn đường không dài lắm nhưng vẫn ngập tràn niềm vui.

Bây giờ, ta đã ra đường lộ rồi em ạ, dài lắm và cũng lắm tai nạn hơn còn đường hiền hòa chỉ có hai người. Tôi không biết con đường tên gì, dài bao nhiêu, nó lạ lẫm và gập ghềnh trong tâm cảm. Dù sao thì cuối con đường ấy cũng là một mùa xuân phải không em.

Ta đã đi qua một mùa dịu mát. có gió mơn man nâng mái tóc bồng ngước nhìn trời cao mênh mông. Ta cũng đã đi qua những ngày rét mướt, may sao đôi mắt bỗng ngây thơ, bỗng ngập ngừng, bỗng man mác xoáy sâu ru ấm cõi lòng. Ta cũng đi qua một mùa rực lửa, chầm chậm bước buồn len lói vào tim, chầm chậm lo âu đen xám bầu trời rồi òa lên như một nổi bơ vơ. Ba mùa mưa còn chút gì để nhớ, đừng để nhớ, đừng nhớ, đừng buồn mà khóc, đừng ngẩn ngơ thành khờ dại, chỉ cố gắng mà đợi chờ mùa mưa lâm thâm thôi. Mùa xuân đó mà em. Bây giờ hai đứa hai nơi, xuân đi làm sao tới, thôi thì cứ đặt một cái tin vào tương lai vậy…

22/8/.11

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tự thuật

1993-2010: tuổi thơ dữ dội 1993: được ba mẹ đẻ ra đời 1998: leo cửa sổ té bị đinh đâm xuyên mép miệng, vẫn còn vết sẹo kỷ niệm 1999: đi học a bờ cờ ở trường làng, bị cô gõ đầu vì học ngày càng ngu 2000: lần đầu được lên hồ bơi, lộn qua hồ bơi người lớn suýt chết đuối, tới giờ vẫn không biết bơi 2001: lỡ tay ném đá trúng đầu bạn chảy máu thành dòng, bị cô cho một cái bợp tay, quất 5 roi, bắt quỳ 2003: đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh được giải Nhì, chị nói nhục 2004: đậu thủ khoa vô cấp 2, quyết tâm thành con ngoan trò giỏi 2006: ba ném cho cái ghế trúng đầu suýt mù, dắt mẹ chạy 2007: lại đi thi 3 môn, lại giải Nhì nhưng lần này không có ai giải Nhất 2008: đậu thủ khoa vô cấp 3 kèm lớp chuyên Lý, tự gom tiền mua cái máy vi tính tập đánh máy 2010: đi thi quốc gia cùng đàn anh mà vô tình được giải, thầy tưởng học giỏi 2011: khóc cười - tiếp tục bị gọi đi thi dù hết thích nhưng vô tình lại được giải Nhì, được miễn thi tốt nghiệp - ngồi viết đơn li dị cho ba mẹ, dắt mẹ vô Nam 2011-13-15: vô tr...

Cứ bình thường thôi?

Chiều tắt. Phía xa xa thành phố, những vệt cuối cùng loé lên sau cục mây đang ngượng ngùng ửng hồng. Con đường đen sẫm bỗng như dài ra hun hút trong gió chiều, thỉnh thoảng lại dấy lên những làn sóng đong đưa của hàng cây đứng đều tăm tắp, cùng một đoạn nhạc du dương văng vẳng.. lòng mình tự nhiên dịu đi không ít. Nhìn vạt nắng như nan quạt, mình trộm nhớ lại ngày nhỏ còn đứa cuốn chiếu, đứa ôm bóng, dắt nhau ra bãi cỏ nhỏ lọt thỏm trong lòng ngôi làng, để nằm đợi những vệt nắng hồng đầu tiên đâm lên từ hàng bạch đàn núp cuối cánh đồng. Ở đó, cơn gió buổi sớm còn mang theo hơi sương lành lạnh, mơn man vuốt ve khuôn mặt những đứa nhỏ lem luốc, vỗ về những ngày tháng êm đềm không dài, không ngắn. Cái đoạn này, nhạc vang lên: Nụ cười về trên nét môi, hạnh phúc tôi, một góc trời Rồi lớn rồi đi học rồi đi làm. Thời gian thoăn thoắt trôi đi, cuốn theo con người lao vào những mối lo ở đời để lâu lâu, nhìn lại, ngờ ngợ thấy rằng mình đã lớn chưa. Ở tuổi nửa già nửa trẻ, không phải quá long bon...

Hoa Mộc Lan

Viết tặng một người, đủ mạnh mẽ, đủ dịu dàng.  1.  29 Tết. Những ngày cuối năm đường vẫn đông, nắng lác đác mùi hanh hao, thỉnh thoảng lại tắt biến đâu mất sau mấy cục mây. Mấy ngày này cứ tưởng Saigon cũng có mùa thu. Trong ký ức của mình, mùa này ở quê là mùa của khô môi, của bầu trời xam xám, của những đốm trắng hoa sầu đâu lắc lư theo gió. Mình rất thích những ngày gần Tết ở làng, hớn hở chờ được nghỉ học, mong chờ những ngày vui hiếm hoi của năm. Khi những ông bà cụ ngồi mong chờ con cháu về, chắp tay đi quanh nhà, chốc chốc dừng lại nhìn ra ngõ. Những cô chú cũng bắt đầu bớt việc đồng, dành thời gian vun vén nhà cửa. Tụi con nít háo hức chờ quà anh chị đi xa đem về, chờ hàng quà ngày tết. Chợ quê tấp nập, thêm nhiều hoa trái. Người dân làng thường hỏi thăm nhau đã chuẩn bị được gì, kể nhau nghe những nỗi lo trước ngày đón năm mới.  Mùi ở quê thích hơn nhiều so với mùi khói bụi thị thành. Mình thường đạp xe vi vu những trưa đi học về, khi những ngày hiếm hoi trời đã ...