Bởi vì viết lách cũng là một cái thú vui mà lâu lâu mới gặp người đồng thanh. Nên mình thấy bỏ đi cũng phí, thôi thì viết thêm đều đặn. Mình đọc được một câu chuyện tình thật thú vị, chia tay rồi quằn quại, và sau đó giật mình nhận ra là lâu rồi cảm xúc mình trơ như sỏi đá trong chuyện yêu đương. Nên, sẽ ngồi vắt óc nghĩ về một chữ Tình, hay đúng hơn, là tâm tình với những ai buồn vui trong tình yêu. Bạn mình bảo, mình là loại khó ưa bởi cái gì có cũng được, không cũng được. Hmm, nghe thì có vẻ dễ chịu nhưng mà kỳ thực đúng là khó, bởi nó ngược lại với dòng đời. Bạn hỏi yêu là gì? Bẵng đi một thời gian, cảm xúc yêu trong mình tự nhiên được khái quát hoá. Từ cái rơm rớm khi mới yêu, sự quấn quít không muốn rời, sự có mặt cho nhau, những cái nắm tay đi thong dong, những dòng tin nhắn vội vàng như báo cáo, những đợi chờ và mong mỏi, những phút mân mê mặn nồng… Rồi khi đổ vỡ, mỗi người chật vật với một nhịp sống mới, thói quen mới, trộn lẫn những cái đã có từ lâu lắm và những cái đã mất má...
lì như trâu - điên rực rỡ