Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2021

Miền thùy dương

"Cuộc đời vui quá không buồn được"- Tuân Nguyễn Chiều dồn về một góc trời, cái lúc tiêu điều xơ xác nhất ngày thì mình cũng đâm hay nghĩ ngợi. Những con phố chật chội, người tấp nập từ tứ phương đang lặng lẽ lùa thân xác về tổ ấm của họ sau một ngày chật vật làm việc, mưu sinh. Mình có hẹn với anh, nhưng kiểu đường xá này thì chắc chắn anh đến muộn, anh báo trước rồi. Lâu quá rồi kể từ lần cuối gặp anh. Mình ngồi vắt chân im lặng, bên tách cà phê tí tách, đếm những tích tắc đồng hồ trôi. Không gian thì sững lại, mình trầm ngâm nhớ lại những ngày cũ, lúc mình còn là một thằng nhóc hàng xóm của anh. Anh nghèo, phải xếp loại nhất nhì cái xóm nghèo của mình. Cái xóm đó nghèo nhất nhì cái làng chài hẻo lánh nép bên bờ biển miền Trung. Dân chài thì sống chết cũng với biển, nhà anh cũng vậy. Anh là con cả, với bốn đứa em nheo nhóc trong mái tranh lụp xụp che tạm mưa nắng, cái cảnh đó cũng không hiếm gì trên mảnh đất sỏi đá này. Mình thì may hơn chút đỉnh, nhà chỉ có hai chị em, mình...

Ta về với ta

Mình hướng nội, còn bị tật tham đọc nhiều thứ hổ lốn mà vừa thích thưởng thức cuộc sống dù hồi nhỏ cũng chật vật hơn nhiều người. Thành ra, mình biết rõ mình muốn gì và nên làm gì từ rất sớm, ít khi nghe ai khuyên và rất hiếm khi đi khuyên ai, nhưng vẫn thích làm một người lắng nghe. Vài năm lại đây, mình gặp rất nhiều người kể về chuyện đời của họ, mà hầu như ai cũng có ít nhiều xu hướng quay về lại nhìn vào bên trong, để hiểu chính mình.  Mình hay nói càng hiện đại thì con người càng cô đơn, càng nhiều lựa chọn thì càng khó lựa chọn. Từ khi nào mà con người lại đi xa bản thân mình đến vậy, để rồi có khi tóc hai màu mới lơ ngơ lần mò trên con đường đi về lại với chính mình?  Nói như tâm lý học thì ai cũng lớn lên với một phức cảm tự ti. Con người khôn sớm quá, họ quan sát và biết làm nhiều thứ trước khi cơ thể họ cho phép làm được. Biết cách chạy trước khi ngồi vững, biết trái cây trên bàn ăn được trước khi có thể tự đứng để với tay...lực bất tòng tâm sinh ra cảm giác tự ti v...

Viết một chút

Hồi sinh viên mình luôn thấy bận rộn, mặc dù sáng tới bệnh viện cũng lê lết hành lang vì sách đọc không hết nên không biết phải làm gì, chiều thì cúp học đi làm kiếm tiền, thành ra học hành cùi bắp. Được cái mình chăm đọc sách tào lao, cũng đều đều mỗi năm mấy chục cuốn, đọc xong lại ham đi đây đó ngó cái này sờ cái kia. Một vài năm sau khi ham hố nhiều thứ, mình cảm giác được khả năng sắp xếp thời gian của mình đã đạt cảnh giới thượng thừa hehe. Những khi rảnh rỗi, thường sau khi thi xong một đợt, mình hay trốn vào một góc quán cafe nào đó, ngồi bó gối nếm cafe, ngóc đầu ra phố nhìn người đi lại, rồi viết vớ vẩn những thứ hổ lốn mà mấy năm góp lại chắc cũng được cuốn tiểu thuyết. Có một khoảng thời gian với nhiều biến cố, nhìn lại thấy lúc đó mình cũng hờ hững, có lẽ vì sớm biết mình tay trắng vào đời nên có chuyện gì xảy ra cũng nhẹ như không. Đơn giản nhất là kiếm chỗ vắng vẻ nhiều cây cối mà đi. Mình nhớ nhất lần leo núi ban đêm, lên lưng chừng núi thì tìm đường vô chùa xin nước tắ...