Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2018

Phở đêm

Đêm.  Tôi xuống ngõ, những con phố đen nhẻm nhớp nháp vì mưa. Phố vắng. Tôi đi lang thang vô thức qua những ngã rẽ. Trời đổ mưa sa, tôi đi tiếp. Phố ướt sũng, nhầy nhầy dưới ánh đèn loang loáng. Tấp lại quán quen, cũng vô thức, quán phở quen của ngày cũ. Tôi gọi một tô phở. Nó vẫn như cũ, tô phở ấy, chỉ tôi là khác. Ngày cũ là ngày tôi mới gặp nàng, quán này, hôm đó cũng mưa. Tôi nhớ lại ngày đó, nó có gì đó chớm nở, rơm rớm, ngây ngô, giữa hai đứa tôi.  Chiều quá muộn, mặt trời mất hút đâu cả ngày, để mây gió âm âm u u như tâm trạng tôi những ngày vừa chập chững ra đời sau mấy năm mài đít trên trường, tôi chạy vội ra xe vớ lấy áo mưa, mặ, phóng xe cũng vội. Mưa hơi quá trớn, tôi ướt sũng. Đói, tôi liếc thấy quán phở nằm kế bờ tường bên cạnh đường. Tôi chần chừ, vì không mấy thích phở, nhưng đói, và bếp thì có vẻ ấm, những tối vẫn chần chừ bốn năm tích tắc. Đến cái tích tắc thứ sáu, tôi sà vào quán và ngồi ngay sát bếp.  - Cho cháu tô phở.  - Phở gì?...

Trời rục rịch vào hè, con nít bây giờ ở thị thành không còn háo hức vơi mùa hè như mình ngày trước vì hè nó còn học thêm căng hơn mùa đi học. Những ngày còn nhỏ mình không hiền lắm, cũng hiền nhưng không hiền như bây giờ.  Mùa hè của mình bắt đầu từ 3 giờ sáng, lúc mẹ vừa gánh bún lên chợ thì mình lọ mọ dậy đi gọi anh em quanh xóm. Được chừng ba bốn đứa, lui thui đi bắt nhái sớm. Mình còn tự làm cái vợt đặng bắt ếch, một con ếch bán được tiền hơn chục con nhái. Sáng sớm là lúc bọn ếch lên bờ thở, chuẩn bị cho cả ngày đầm mình trong nước dưới cái nắng khô khốc đổ lửa miền Trung.  Bắt xong mình gom lại đem cất ở nhà rồi hò cả bọn chạy thể dục về tít xóm dưới cách nhà mấy cây số, vừa chạy vừa đếm sao băng, sao đổi ngôi bay đầy. Đường làng chạy len lỏi giữa những thửa mạ xanh mướt, không nhà cao tầng, không dây điện rối mù nên trời rất cao và rộng. Chạy đến khoảng sân rộng sau làng, thường dùng làm sân bóng, cả bọn lăn ra nằm giữa cỏ. Mình quen bứt mấy cọng cỏ may còn đọng sương, ...

Thư xuân từ miền cao

Em thân yêu,  Hôm qua anh đã nhận được thư của em và vui lắm. Nhờ bác trưởng trạm, bây giờ anh có thể đánh điện cho em nhưng vẫn thích viết thư hơn, thi vị hơn một chút em nhỉ? Giữa chốn thôn bản vắng vẻ, bước vào những ngày cuối năm, trời đổ một màu tro xám khiến anh có chút bơ vơ, vội viết cho em vài dòng kể lể trút bớt nỗi lòng thương nhớ.  Vụt một cái anh đã bỏ thành phố lên làm bác sĩ đất cao nguyên được mấy năm rồi, em. Ngày ấy, anh bảo muốn lên đây tìm cảm giác mới, tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình nhưng cái chính vẫn là ham chơi thôi em ạ. May mắn là em hiểu anh và không phản đối. Lánh xa cuộc sống thị thành với đầy những lừa lọc bon chen để đến với chốn nghèo khó thiếu thốn nhưng thừa thải những tấm lòng này, anh hiểu hơn một chút về hạnh phúc. Thỉnh thoảng có vài đứa bạn lên thăm hỏi sao không về, anh nói rằng ở đây tao giác ngộ rồi chúng mày ạ. Nó trố mắt hỏi giác ngộ cái gì, anh bảo là hạnh phúc. Hôm sau chúng nó về đồn rằng thằng đó bị hâm rồi!  Em, ở đây vắ...