Khí thu bao giờ cũng thế, nhẹ nhàng và man mác. Ta thường nghe lòng nhè nhẹ và êm êm khi có làn gió thu thoảng qua mấy cành cây khóm lá, và đôi chút buồn. Mùa thu đẹp, mà đẹp thật. Nói đến mùa thu, tôi bất giác nhớ đến điều người ta thường thắc mắc, ‘mùa nào đẹp nhất trong năm?’ Khi mùa xuân đến, gió xuân mơn man thổi trên những cành cây đầy hoa, đầy lá rực rỡ, ai cũng nghĩ là mùa xuân đẹp nhất. Mùa hạ đến với nắng vàng rãi đều lên những bãi biển, chim chóc đua nhau hót líu lo trên những cành cây với tán rộng sum xuê, ai cũng nghĩ mùa hạ đẹp. Rồi thu đến, lá vàng bắt đầu rơi, không khí cũng khang khác với những cơn gió nhẹ phả qua, ai cũng nghĩ là mùa thu đẹp nhất. Cuối cùng, khi tiết giá đông tàn kéo đến, cây cối đã thôi không còn lá nhưng đó là cả bầu trời trong xanh và cao vút, mùa đông không phải là đẹp nhất? Thường thì vậy, con người ta luôn tham lam, và tôi lại càng như vậy. Nhưng nếu phải chọn một mùa đẹp nhất, tôi chọn thu. Mùa thu ở đây cũng thật đẹp, có nắng, có lá, có hoa ...
lì như trâu - điên rực rỡ