Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2016

Một thoáng bâng khuâng

Khí thu bao giờ cũng thế, nhẹ nhàng và man mác. Ta thường nghe lòng nhè nhẹ và êm êm khi có làn gió thu thoảng qua mấy cành cây khóm lá, và đôi chút buồn. Mùa thu đẹp, mà đẹp thật. Nói đến mùa thu, tôi bất giác nhớ đến điều người ta thường thắc mắc, ‘mùa nào đẹp nhất trong năm?’ Khi mùa xuân đến, gió xuân mơn man thổi trên những cành cây đầy hoa, đầy lá rực rỡ, ai cũng nghĩ là mùa xuân đẹp nhất. Mùa hạ đến với nắng vàng rãi đều lên những bãi biển, chim chóc đua nhau hót líu lo trên những cành cây với tán rộng sum xuê, ai cũng nghĩ mùa hạ đẹp. Rồi thu đến, lá vàng bắt đầu rơi, không khí cũng khang khác với những cơn gió nhẹ phả qua, ai cũng nghĩ là mùa thu đẹp nhất. Cuối cùng, khi tiết giá đông tàn kéo đến, cây cối đã thôi không còn lá nhưng đó là cả bầu trời trong xanh và cao vút, mùa đông không phải là đẹp nhất? Thường thì vậy, con người ta luôn tham lam, và tôi lại càng như vậy. Nhưng nếu phải chọn một mùa đẹp nhất, tôi chọn thu. Mùa thu ở đây cũng thật đẹp, có nắng, có lá, có hoa ...

Nẻo về của ý

Buổi chiều nắng vàng rộm đổ lên những tòa nhà, bóng che khuất con đường xám xịt nhếch nhác. Hai hàng cây phất phơ theo gió, những tán cây đã co rúm lại trước cái nóng của mùa mà vẫn cố dang chút lá xanh tàn tạ hứng lấy vài đóm nắng. Đám bụi mù mù của thành phố làm đục cả không gian, luồn lách vào tận các nang phổi, chốn thị thành đâm ra hay nổi cau có vô lý và bóp còi inh ỏi. Mệt mỏi và nhầy nhụa. Mình lao vào chốn phù hoa này cũng non năm năm rồi, hít bụi khéo gần đầy phổi và cũng góp chút sức vào sự ồn ào của thành phố bằng tiếng còi toẹt toẹt của con xe cũ rích. Thỉnh thoảng chạy nhong nhong qua mấy con phố khi đi lạc, mình lại tự hỏi ở quê hay ở thành phố thích hơn? Rồi lại tự hỏi cái thằng mình thực ra là đang tìm kiếm cái gì ở chốn quê người này, bao giờ mới tìm thấy?  Mình vốn ở làng, vô tình mình thích những thứ xưa cũ và quê mùa như bản chất con người mình vậy. Những lúc rảnh rỗi, niềm vui là được lang thang những tiệm sách dọc đường Trần Nhân Tôn, hít cái mùi giấy cũ l...

Bông hồng cài áo

Chiều nay khi đi học về, hoặc khi đi làm việc ở sở về, em hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Em sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ, và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên em. Cầm tay mẹ, em sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Em : “Mẹ ơi, mẹ có biết không?” Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên, và sẽ hỏi em, vừa cười vừa hỏi “Biết gì?” Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, em sẽ hỏi tiếp: “Mẹ có biết là con thương mẹ không?” Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù người lớn ba bốn mươi tuổi, cũng có thể hỏi một câu như thế, bời vì người là con của mẹ. Mẹ và em sẽ đều trở thành bất diệt và ngày mai, mẹ mất, em sẽ không hối hận, đau lòng. Cái điệp khúc đó quá ngọt ngào, ngọt ngào cho bất kỳ ai đang còn mẹ bên mình. Quanh đi quẩn lại, tôi tự than đời mình hết mấy năm, nghĩa là uổng phí hết mấy năm, mãi đến khi tôi nhận ra món quà lớn nhất của đời mình là mẹ. M...