Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2016

Mây ngủ

Chiều lác đác rớt xuống từng mảng, nhẹ nhàng phiêu hốt theo cái thằng mình trôi đi vô định. Không gian cháy xém đi vì nắng, khô khốc và nhầy nhụa. Sáng nghe người lớn kể chuyện tâm sự, mình ngơ ngẩn một chút, cái nhúm não vốn đã chảy thành chao nên không còn nghĩ gì rõ ràng. Nhưng băn khoăn một chút, buồn một chút. Như thường lệ, mỗi cuối tháng mình lại xuống tóc một lần. Người ta bảo rằng hễ ai thất tình là hay đi cắt tóc như cắt đi một đoạn quá khứ, một đoạn kỉ niệm, để quên. Như vậy, chẳng lẽ mỗi tháng mình lại thất tình một lần, đều đặn và không buồn tí nào. Vô quán, ông thợ đang phiêu hốt cầm ipad hát ầm trời ‘mưa buồn mãi rơi trên biển xưa âm thầm, ôi biển vắng đêm nao tình trao êm đềm...’ Mình cười nhăn nhở bảo cô này hát hay mà chết trẻ chú nhỉ, đa xơ cứng chả cứu được, bạc thế. Chú ngoảnh lại bảo mày biết hả, mấy tuổi rồi? Mình bảo ba mươi cộng, chú gật gù hỏi cắt tóc hả. Mình gật, chứ cháu không biết hát bằng ipad như chú đâu. Chú vừa cắt vừa làm ràm, bọn t...

Này chè xanh

Mình bắt đầu bỏ công tìm hiểu về trà (chè) mới khoảng vài năm lại đây, nhưng thích cái vị của chè xanh thì có lẽ cũng lâu rồi. Ngày trước mẹ mình bán bún trong chợ làng, mỗi nồi bún của mẹ luôn đi kèm một xô nước chè tươi. Chè tươi vốn đã là thức uống dân dã từ lâu lắm rồi, chỉ cần mua một bó chè về rửa sạch rồi hãm lấy nước. Sáng sáng mình lại đạp xe lại chợ ăn tô bún to đùng với một li nước chè xanh, đều đặn suốt hơn chục năm cho đến tận ngày bỏ vô nam. Cái vị đắng chát hậu ngọt từ từ làm mình nghiện, và cũng nhiều người nghiện như mình. Nhiều khi nghĩ nó như đời người, ai nhọc nhằn một đời rồi cũng mong được ngọt ngào trong những tháng ngày sau cuối. Thỉnh thoảng mình đi hái rau má dại, hoặc có khi mẹ mua được nhúm rau má rẻ, mang về phơi héo bớt nước rồi bốc một nhúm nấu nước đem lên chợ buổi sáng, thay cho nước chè thường ngày. Nước rau má xanh thẫm, ngọt đậm và thơm, không còn vị đăng đắng như khi ăn sống hoặc nấu canh. Và tất nhiên nấu nước rau má thì tốn tiền hơn chè tư...

Trung thu

Mấy ngày rảnh rỗi cuối cùng của mùa hè, mình ru rú trong nhà ăn ngủ như heo, thỉnh thoảng có việc ra đường cứ cúi đầu chạy xe không để ý gì. Tối ngồi nghe trống múa lân, quanh nhà có mấy hàng bánh Kinh Đô đỏ rực, vậy là sắp tới trung thu. Ở Saigon ít lâu mới biết trẻ con ở đây không còn hứng thú với trung thu như ở quê, chúng chỉ mua vài cái bánh to đùng ăn rồi thôi. Còn lại là để dành phần người lớn, biếu quà thể hiện tấm lòng với các sếp, nhân văn lắm luôn. Chỉ tội bọn trẻ, có cái ngày vui cũng bị cướp mất. Dạo gần đây mình thích uống trà nên năm nào cũng lân la xin xỏ kiếm miếng bánh rồi pha trà ngồi uống, hưởng tết trung thu theo phong cách ông cụ, nghĩ chuyện đời. Lâu lâu cũng có đứa đi qua bảo đồ già với đôi mắt đầy khinh bỉ, mình nguýt lại liền bảo tao già rồi, tởm lắm. Và thường chúng nó sẽ xin uống trà chung, rồi nghe mình kể chuyện đời, tởm thiệt hehe. Lại nhớ chuyện hồi nhỏ, mỗi dịp trung thu là có đủ trò. Đầu tiên là đèn lồng. Bọn xóm trên nhà có điều kiện nên mua ...