Chiều lác đác rớt xuống từng mảng, nhẹ nhàng phiêu hốt theo cái thằng mình trôi đi vô định. Không gian cháy xém đi vì nắng, khô khốc và nhầy nhụa. Sáng nghe người lớn kể chuyện tâm sự, mình ngơ ngẩn một chút, cái nhúm não vốn đã chảy thành chao nên không còn nghĩ gì rõ ràng. Nhưng băn khoăn một chút, buồn một chút. Như thường lệ, mỗi cuối tháng mình lại xuống tóc một lần. Người ta bảo rằng hễ ai thất tình là hay đi cắt tóc như cắt đi một đoạn quá khứ, một đoạn kỉ niệm, để quên. Như vậy, chẳng lẽ mỗi tháng mình lại thất tình một lần, đều đặn và không buồn tí nào. Vô quán, ông thợ đang phiêu hốt cầm ipad hát ầm trời ‘mưa buồn mãi rơi trên biển xưa âm thầm, ôi biển vắng đêm nao tình trao êm đềm...’ Mình cười nhăn nhở bảo cô này hát hay mà chết trẻ chú nhỉ, đa xơ cứng chả cứu được, bạc thế. Chú ngoảnh lại bảo mày biết hả, mấy tuổi rồi? Mình bảo ba mươi cộng, chú gật gù hỏi cắt tóc hả. Mình gật, chứ cháu không biết hát bằng ipad như chú đâu. Chú vừa cắt vừa làm ràm, bọn t...
lì như trâu - điên rực rỡ