Đang giữa hạ vàng rực rỡ vậy mà nói không nắng kể cũng là lạ. Nhưng nói ‘người buồn cảnh có vui đâu bao giờ’ thì cũng thấy đúng. Một ngày hạ vàng chói chang, phượng từng cụm đỏ rực cả bầu trời, tôi lang thang một niềm mơ tưởng, một nổi nhớ xa xôi giữa những ngã đường. Đâu rồi em có nhớ. Ngày hôm ấy, thứ sáu, trời quang quang mây và xanh xanh lắm. Tôi đâu có biết, ừ,đâu bao giờ biết một đôi mắt ngấn lệ chia tay là thế nào. Có phải chăng nước mắt chưa phải là buồn thì lúc này đây tôi đã buồn. Đời muôn thuở, chia ly có vui bao giờ. Tôi đã bước ra xa, xa tất cả, ôm một cục nhớ, một cục buồn để ngày mai mà gặm, ngày mai cô đơn. Có lẽ bởi tôi buồn quá mà chẳng biết người khác có buồn không, bởi khi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má, mà thực ra có thấy đâu, chỉ nhìn dáng người rưng rưng quay mặt đi thôi. Đôi mắt em không khóc, chỉ nhìn xa xăm rồi rưng rưng vài hạt, rồi cả hàng, rồi òa vỡ ra, em không khóc. Tôi bất chợt thấy lòng dào dạt, không hẳn là buồn trong lúc chia tay, chưa nhớ...
lì như trâu - điên rực rỡ