Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2011

Hè không vương nắng

Đang giữa hạ vàng rực rỡ vậy mà nói không nắng kể cũng là lạ. Nhưng nói ‘người buồn cảnh có vui đâu bao giờ’ thì cũng thấy đúng. Một ngày hạ vàng chói chang, phượng từng cụm đỏ rực cả bầu trời, tôi lang thang một niềm mơ tưởng, một nổi nhớ xa xôi giữa những ngã đường. Đâu rồi em có nhớ. Ngày hôm ấy, thứ sáu, trời quang quang mây và xanh xanh lắm. Tôi đâu có biết, ừ,đâu bao giờ biết một đôi mắt ngấn lệ chia tay là thế nào. Có phải chăng nước mắt chưa phải là buồn thì lúc này đây tôi đã buồn. Đời muôn thuở, chia ly có vui bao giờ. Tôi đã bước ra xa, xa tất cả, ôm một cục nhớ, một cục buồn để ngày mai mà gặm, ngày mai cô đơn. Có lẽ bởi tôi buồn quá mà chẳng biết người khác có buồn không, bởi khi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má, mà thực ra có thấy đâu, chỉ nhìn dáng người rưng rưng quay mặt đi thôi. Đôi mắt em không khóc, chỉ nhìn xa xăm rồi rưng rưng vài hạt, rồi cả hàng, rồi òa vỡ ra, em không khóc. Tôi bất chợt thấy lòng dào dạt, không hẳn là buồn trong lúc chia tay, chưa nhớ...

Hà Nội

Như một cơ duyên, tôi đặt chân đến mảnh đất băm sáu phố phường vào những ngày cuối thu - những ngày đẹp. Và cũng tình cờ, tôi tìm thấy ở đây những suy tư vụn vặt, những mảnh vỡ tưởng như đã lãng quên… Hà Nội hiện đại và chật hẹp, tôi thấy vậy, dẫu diện tích gấp mấy lần quê tôi, vậy mà tôi cứ thấy nó chật hẹp. Những con đường khói bụi mù trời và tiếng còi inh ỏi và không dứt, và những con người vội vã đi về không ngớt đến tận khuya. Tôi không thích hiện đại và tôi càng ghét chật hẹp, bởi vậy, tôi chỉ thích Hà Nội vào buổi sớm. Thực, tôi không thích con người ở đây lắm, hơi lạnh và nhạt. Tôi cũng không thích mấy địa danh thắng cảnh gì, cũng thấy nhạt. Tôi chỉ yêu một chút cái đẹp còn sót lại của buổi sớm, không quá mê mẩn, chỉ thích vậy thôi. Món ngon Hà Nội, nổi tiếng nhờ Nguyễn Tuân - tôi nghĩ vậy - là phở. Nói về đi xa, người ta khuyên cứ thử đồ ăn, tiếp xúc con người, và tìm hiểu về văn hóa. Rốt cuộc, tôi không thích ‘người Hà Nội’, tôi lại ngu dốt về văn hóa, nên tôi mặc định chỉ ...

Tuổi thơ vụt qua

Đêm trời đầy sao, ánh trăng tắm cho mọi ngả đường, mình ngồi với một nỗi niềm khó tả, mình nhận ra.. mình đã lớn rồi. Mình nằm võng, trước hiên nhà là đám trẻ hàng xóm đang chơi đùa dưới bóng trăng, tiếng cười đùa của tụi nó tràn vào tai, mang kí ức của những tháng ngày cũ. Lòng mình nao nao… Ngày nào mình cũng là một đứa nhỏ, ngây thơ như tụi nó. Mình vẫn nhớ, cứ mỗi sáng nằm trên giường và nghĩ ngợi về những việc mình làm ngày hôm nay, những cuộc hẹn với đám nhỏ hàng xóm, những cuộc dạo chơi dưới rặng tre hay trên cánh đồng làng bên kia, sẽ đi xa lắm đây... Đến khi mẹ rầy rà, mình lồm cồm bò dậy. Sau khi ăn qua loa vài thứ lót bụng thì tót ngay ra khỏi nhà. Và bao giờ cũng vậy, cứ hễ ra khỏi nhà là lao ngay về rặng tre lớn nhất trong xóm, nơi có đủ trò để đùa vui. Những ngày đi học thì thời gian chạy rong ít lại, nhưng cứ khi hè đến thì đâu vào đấy. Sáng đi bắn chim quanh mấy bụi tre, chiều lang thang ngoài đồng lúa, mò cua bắt ốc, lang thang quanh bãi cỏ sau xóm, nơi đàn trâu thủng ...