Đoá hoa vô thường 1. Hèn đại nhân Thoắt cái đã hết nửa năm, vui buồn hân hoan cũng có kha khá rồi đó. Hôm trước ngồi nói chuyện với sếp về định hướng, sếp hỏi thấy mê gì nhất thì cân nhắc mà làm đi. Mình cười bảo là điều dở nhất em thấy được là em không mê gì. Đó là điều vừa vui mà vừa thật, dù mình làm gì cũng ổn ổn, thậm chí là tốt, nhưng nói mê thì không. Từ trước đến giờ, mình không mơ mộng điều gì cao sang, không nghĩ lắm tới tiền tài địa vị, mình tâm niệm rằng sống mỗi ngày trọn vẹn là điều nên làm và đáng làm lắm rồi. Tâm tình đơn giản ghê. Giữa xã hội phát điên vì tiền, mình tự thấy lạc quẻ, và có phần như bạn mình nói, là hèn với năng lực vốn có (thứ trời cho). Mình ngồi nghĩ lại, có tiếc nuối gì không? Thấy cũng không, vậy chắc là ổn. Dù là cũng có lúc mình quên mất luôn bản thân, để làm những việc thật tệ cho bản thân lẫn người khác, nhưng điều cốt lõi sâu thẳm bên trong vẫn nguyên vẹn, sẽ không thay đổi. Mình cũng tự chịu trách nhiệm với những quyết định của mình, dù có vui...
lì như trâu - điên rực rỡ