Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2018

Phở đêm

Đêm.  Tôi xuống ngõ, những con phố đen nhẻm nhớp nháp vì mưa. Phố vắng. Tôi đi lang thang vô thức qua những ngã rẽ. Trời đổ mưa sa, tôi đi tiếp. Phố ướt sũng, nhầy nhầy dưới ánh đèn loang loáng. Tấp lại quán quen, cũng vô thức, quán phở quen của ngày cũ. Tôi gọi một tô phở. Nó vẫn như cũ, tô phở ấy, chỉ tôi là khác. Ngày cũ là ngày tôi mới gặp nàng, quán này, hôm đó cũng mưa. Tôi nhớ lại ngày đó, nó có gì đó chớm nở, rơm rớm, ngây ngô, giữa hai đứa tôi.  Chiều quá muộn, mặt trời mất hút đâu cả ngày, để mây gió âm âm u u như tâm trạng tôi những ngày vừa chập chững ra đời sau mấy năm mài đít trên trường, tôi chạy vội ra xe vớ lấy áo mưa, mặ, phóng xe cũng vội. Mưa hơi quá trớn, tôi ướt sũng. Đói, tôi liếc thấy quán phở nằm kế bờ tường bên cạnh đường. Tôi chần chừ, vì không mấy thích phở, nhưng đói, và bếp thì có vẻ ấm, những tối vẫn chần chừ bốn năm tích tắc. Đến cái tích tắc thứ sáu, tôi sà vào quán và ngồi ngay sát bếp.  - Cho cháu tô phở.  - Phở gì?...