Em thân yêu, Hôm qua anh đã nhận được thư của em và vui lắm. Nhờ bác trưởng trạm, bây giờ anh có thể đánh điện cho em nhưng vẫn thích viết thư hơn, thi vị hơn một chút em nhỉ? Giữa chốn thôn bản vắng vẻ, bước vào những ngày cuối năm, trời đổ một màu tro xám khiến anh có chút bơ vơ, vội viết cho em vài dòng kể lể trút bớt nỗi lòng thương nhớ. Vụt một cái anh đã bỏ thành phố lên làm bác sĩ đất cao nguyên được mấy năm rồi, em. Ngày ấy, anh bảo muốn lên đây tìm cảm giác mới, tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình nhưng cái chính vẫn là ham chơi thôi em ạ. May mắn là em hiểu anh và không phản đối. Lánh xa cuộc sống thị thành với đầy những lừa lọc bon chen để đến với chốn nghèo khó thiếu thốn nhưng thừa thải những tấm lòng này, anh hiểu hơn một chút về hạnh phúc. Thỉnh thoảng có vài đứa bạn lên thăm hỏi sao không về, anh nói rằng ở đây tao giác ngộ rồi chúng mày ạ. Nó trố mắt hỏi giác ngộ cái gì, anh bảo là hạnh phúc. Hôm sau chúng nó về đồn rằng thằng đó bị hâm rồi! Em, ở đây vắ...
lì như trâu - điên rực rỡ