Có một lần ngồi thuyền lững lờ xuôi dọc sông Hương, nghe người con gái Huế hát mấy khúc nam ai nam bằng, mới thấm cái hồn của Bùi Giáng: Dạ thưa xứ Huế bây chừ Vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương Tôi đặt chân đến Huế giữa mùa hè nhưng có vẻ mảnh đất ấy vẫn điềm nhiên không vướng chút bụi bặm của mùa. Nước sông Hương vẫn lờ đờ uể oải, và con người nơi đây vẫn khoan thai như ngàn đời nay vẫn thế. Ngồi trên thuyền giữa khung cảnh ấy cảm giác như ai cũng có thể trở thành thi sĩ, tôi vội lên bờ trước khi phọt ra mấy bài thơ con cóc thì khổ thiên hạ. Tản bộ trên con đường ven sông, hàng phượng hai bên đường đỏ rịm giữa buổi trưa, cảm giác ngột ngạt tự ập tới. Bất giác tôi nhớ đến một con đường phượng đỏ, ngày đó cũng một buổi trưa hè, tôi tự hỏi liệu có còn dòng nước mắt của người con gái ấy thổn thức đợi chờ? Tôi mỉm cười với kỉ niệm, kỉ niệm - những nuối tiếc êm đềm lúc ta về già, tôi hay gọi thế. Những hình ảnh từ kí ức đua nhau tràn về, trời đổ nắng chang chang,...
lì như trâu - điên rực rỡ