Những ngày rảnh rỗi, con người trở nên rất lung, hoặc chỉ có mình mình là lung. Mưa nắng trộn với nhau một cách gượng gạo, ngày không ra ngày, mùa không ra mùa. Kiểu ấy, thì không gì hay bằng trùm mền ngủ đông. Mình làm vậy, với một cuốn sách. Rồi cuốn sách lại khiến mình nghĩ vẩn vơ dở hơi. Rồi quan trọng là, lòng mình tự nhiên dậy sóng như kẻ mới yêu. Đúng hơn, quay lại phút ban đầu làm kẻ mới yêu, sau nhiều bận yêu đương không ra gì, rồi tự thấy tốt nhất không nên yêu đương gì. Bệnh hoạn ghê gớm, bệnh tương tư. Đói. Mình gấp sách, bật dù đi lò mò quanh mấy con hẻm tìm đồ cho cái bụng. Mưa lất phất. Con đường hẹp hơn, nhầy nhớp hơn và vắng hơn. Mình cứ đi, vừa đi vừa nghĩ đến những điều dớ dẩn. Mưa lất phất. Ông bác bán bún riêu ngồi co ro dưới cái dù không đủ che mưa, hàng gánh vắng tênh. Mình ghé lại, gọi một tô. Mưa lất phất. Mình dựng thêm cây dù nữa, che mưa đủ chổ để ăn. Rồi ăn, vừa ăn vừa nghĩ đến lần bị ngộ độc thức ăn trước. Nhưng vẫn ăn. Mưa vẫn lất phất. Mình bu...
lì như trâu - điên rực rỡ