Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2017

Đôi chân trần

Nó ngồi im lặng, hàng mi rũ rượi che đậy cho ánh mắt non nớt nhìn xa xăm, nước da sạm đen với mái tóc không dài không ngắn dựng đứng bết vào nhau lộn xộn. Nó nhìn vào khoảng không, mơ về đôi chân trần rồi cười để lộ hàm răng vàng xô lệch nhau nghiêng ngã. Đó là một ngày đẹp trời với những áng mây lờn lợt, những cánh hoa nhàn nhạt, những dòng người tứ xứ lãng đãng trôi vao đôi mắt nó. Tiếng chửi của mẹ nó bên tai vẫn chưa vơi. Ngày nó cất tiếng khóc chào đời, là ngày nó mang nặng gánh làm người. Nó được chẩn đoán mắc phải tật bẩm sinh, nhà nghèo không đủ tiền phẫu thuật. Cuộc sống bỗng dưng éo le, nó không đứng được, không đi được. Từ ấy, nó im lặng và mơ về đôi chân trần. Tháng ngày mưa nắng nối đuôi nhau, nó lớn. Mỗi ngày nó được lớn lên trong lời ru ngọt ngào hương quê của mẹ, tối nó lại nghe tiếng thút thít day dứt của mẹ bên cạnh sự im lặng của cha. Nó tự hỏi liệu ai khiến người nó thương yêu phải buồn phiền. Dần dần, nó di chuyển bằng cách trườn lết cả thân mình t...