Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2015

Ngẩn ngơ giữa trời

Bây giờ mình ngán chạy xe máy. Lại muốn đạp xe đạp cho mồ hôi đầm đề nhễ nhại, mới hết được cái lâng lâng khó chịu trong người. Dạo này hay đổ mưa chiều, nhiều thật nhiều, rồi dầm dề hoặc là ngưng hẳn nhường chổ cho một chút nắng sạch sẽ tươm tất nhưng ngắn ngủi. Rồi tắt. Mình e ngại là mình đang tự kỷ hay trầm cảm gì đây, chỉ muốn co rúm lại trong phòng, như mấy cây phong đang héo dần khi trời vừa đổ sang đông. Dập dềnh tâm trạng thôi thúc mình viết ra một thứ gì đó, rũ cho sạch để còn tiếp thu những thứ trong sáng thuần khiết hơn, khoa học khô khốc mà lại hay. Tiếc rằng con người không phải là rô bốt, nên chẳng bao giờ biến cảm xúc thành những công tắc được. Tạm thời, gấp lại những phóng khoáng của Hemingway, mình tìm đến nỗi niềm đau đáu của Kafka. Cả hai người mình đều hâm mộ. Cái khí chất của Hemingway khiến mình thích ngay từ lần đầu bắt gặp. Những câu văn ngắn gãy gọn, không thêm không bớt và lạnh lùng không thêm chút bình luận nào. Ấy vậy mà đôi khi trong những thước phim tài l...