Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2015

Chiều tím

Anh mở cửa bước vào nhà, đứng thẩn thờ một chốc rồi chốt lại nắm cửa, đi thẳng về phòng mình. Nhìn quanh những ngổn ngang, căn phòng còn chút mùi ẩm của bụi và hơi nước làm anh khụt khịt khó chịu. Mở cửa sổ để hứng chút nắng của mùa, ánh dương hắt lên những bức tương cũ màu vàng nhạt, anh trầm ngâm trước những đồ vật quen thuộc. Trời bắt đầu vào thu, nắng nhẹ đi chứ không còn oi bức như mấy ngày trước. Thỉnh thoảng trời vẫn còn bất chợt phất lên vài cơn mưa, anh thường gọi là mưa vô duyên.Tựa lưng vào tường và ngắm nhìn lại căn phòng, những cuốn sách nằm lộn xộn, cái bàn nhỏ bên dưới giá treo tường và một chậu oải hương đang khô dần. Anh thích oải hương, vì sự thanh mãnh hoang dại nhưng có chút kiêu sa, vì mùi hương nồng nồng nhưng lại dễ chịu khi đặt trong phòng, và  vì anh thích màu tím dịu dàng không phô trương của chúng. Anh gọn gàng và ngắn nắp như tính cách của anh vậy, anh cố gắng làm mọi điều đơn giản và hiệu quả nhất có thể, và dù anh có vẻ bề ngoài thô ráp cộc cằn nhưng ...