Cả đời này, con chỉ cần làm con ngoan của mẹ, là đủ rồi. Mấy ngày về nhà toàn mất ngủ, thương mẹ quá, tuổi đó rồi vẫn phải đi làm, giờ vẫn thức khuya dậy sớm, không được ngủ giấc trọn vẹn. Nằm nghĩ từ nhỏ tới giờ mẹ chưa có được mấy ngày thảnh thơi, trăm vạn cay nghiệt trút lên vai mẹ. Đến tuổi đáng ra được nghỉ mà vẫn không được nghỉ. Tối nằm ôm mẹ mà tự nhiên thấy bất an, nhớ chuyện từ nhỏ đến giờ rồi tự nhiên chảy nước mắt như con nít. Hôm sau chạy đi siêu thị mua đồ vặt rồi rút tiền cho mẹ, cho riêng mẹ thôi. Tất nhiên là mẹ không lấy mà mình cứ này nì nên cũng cầm, ít ra thì mẹ cầm tiền mình kiếm được thì mình cũng đỡ thương phần nào. Dù không được bao nhiêu, bây giờ cái gì cũng đắt đỏ nên chắc vài ngày là bay vèo. Mình vẫn nghĩ như cũ, không giúp được ai thì giúp mình thấy nhẹ lòng, là được rồi. Bây giờ không còn thiếu cơm ăn áo mặc như trước nữa, nhưng cũng không phải giàu sang sung túc gì, mẹ vẫn còn khổ. Từ lúc mình biết nghĩ thì đâm ra nghĩ càng nhiều. Khoảng t...
lì như trâu - điên rực rỡ