Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2014

Con gửi mẹ một đêm mưa

Chiều. Trời đổ sụp xuống, rồi mưa. Con chở mẹ trên đường về, chiếc áo mưa nhỏ chút xíu vun vén kiểu gì cũng không đủ cho hai mẹ con khỏi ướt. Vậy mà hai mẹ con lại cười, kệ cơn mưa đang dần nặng hạt. Bất giác con nghĩ về những ngày xưa, những ngày muốn quên mà không quên được. Ngày còn nhỏ xíu, mỗi lần mưa là kéo nhau ra tắm với bọn trong xóm, chạy quanh nghịch nước. Con thích cầm theo que củi làm vũ khí, chém những chỗ nước đọng bay tung tóe, giống… kiếm hiệp. Có lúc mưa ào ào rát cả da, con vẫn vô tư đá bóng, đá thì ít mà lăn lộn thì nhiều. Lã chã ướt, mùi cỏ khô trộn với cỏ xanh, thậm chí có mùi phân trâu khô lẫn vào nữa. Cái mùi đặc quánh sền sệt ấy, sao mà quên được! Đó là những cơn mưa rào mùa hạ. Mưa rào quê mình không như Saigon phải không mẹ, mưa của mùa bão, mịt mù cả mấy ngày trời. Những ngày mưa của tuổi thơ êm đềm và đầy kỷ niệm quê hương ấy, cứ vô tư vô lo trôi dần. Rồi khi con lớn và nhận ra nhiều điều, cũng là lúc con bắt đầu buồn. Ngày tháng thơ dại đẹp đ...