Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2012

tặng mắt biếc

Tôi thấy ai giữa chiều mưa xuống vội Em đứng im, mắt biếc khẽ vu vơ Hồn tôi run theo tiếng  gió vật vờ Để tâm tư những cung chờ phím nhớ… Sáng tháng năm, những ngày lạnh lẽo bàn tay run trong nỗi nhớ cuốn theo Và có lúc tôi ngập ngừng tự hỏi Từ lúc nào, tôi khẽ gọi tên em? Từ lúc nào, tôi khẽ nói yêu em? Gửi tặng em, Gửi chút mùa hè Giữ hộ tôi những hình hài trong mắt Giữ hộ tôi, những chặng đường tít tắp Giữ hộ tôi, nước mắt nhớ nhung Trong mơ mộng khi hiên ngoài chợt nắng Tôi thầm thì vào ngọn gió đi xa giữ dùm tôi cơn sóng dâng tràn nhắc thay tôi tiếng trái tim rền rỉ hát giúp tôi những nổi niềm âm ỉ Lỡ say rồi, hạ vàng, mắt biếc ơi! ​Saigon, 2012

Soundfest - Big Bang

Viết từ hồi mới đi, bây giờ mới đăng. Em nghĩ coi lại những cái đã qua lâu rồi luôn thích hơn coi lại cái vừa mới xảy ra. Phải nói trước, đây như là một đoạn … kí sự và viết cho những người trong cuộc. Nếu có lời lẽ đụng chạm tới Big Bang thì mong những người hâm mộ họ, lỡ có đọc được cũng bỏ quá cho. Đây là quan điểm cá nhân. Và viết để tặng những bạn trong VietSeed. Viết cái loại này cũng khó, viết “lãng mạn” thì chán, viết “xì tin” quá thì kiểu như thiếu nghiêm túc. Nên cứ có chi nói nấy—--Nắng chưa tắt nhưng cũng dịu đi nhiều rồi. Góc phố gần trung tâm Sài thành chiều nay náo nhiệt lắm, nghe nói có Vụ nổ lớn lan từ Hàn Quốc qua đây. Nhân vật chính ở đây một nhóm tình nguyện viên rất tích cực trong công tác… bảo vệ môi trường, và họ xuất hiện từ một quán hủ tiếu ven đườn. Câu chuyện sẽ từ đây trở đi. Cũng từ đây sẽ có Đức và bạn, Thảo và bạn, Hải và người đang gõ máy lạch cạch đây. …5h15’… Đầu tiên, ấn tượng là cái đầu tóc xì tai của bạn Đức: – Đừng cười, đừng cười…không đư...

Những ngày xưa thân ái

Bây giờ ngồi một mình, một suy tư, lòng bộn rộn. Tuổi mười tám mười chín, tuổi chập chững bước vào đời. Ngày về quê lòng bâng khuâng lạ. Những tháng ngày dài dài ấy đã qua đi trong nụ cười và nước mắt, trong yêu thương và hận thù, nhưng giờ nhìn lại đôi khi thấy tiếc cho cái gọi là tuổi thơ. Buổi chiều hôm nào đó, giữa tết, nằm trên võng nhìn trời nhìn đất hay nhìn cái gì đó không rõ. Võng đung đưa, hát vu vơ, nhìn ngu ngơ để rồi bây giờ chợt nhớ. Tuổi thơ đó đi về đâu và tình yêu nằm ngã nào, tôi ơi? Nắng chiều vàng vời vợi mà cũng buồn rũ rượi. Giữa cái lạnh thở ra khói mà nhìn thấy nắng không phải là dễ có. Mấy ngọn tre ngả nghiêng theo gió xua tôi về một trời kỉ niệm. Con đường làng này tôi không biết có từ bao giờ, nhưng ngày đi hết thì có lẽ là cái lúc tập đạp xe. Vừa đạp vừa nhắc vừa đi cũng lết đến tận cánh đồng sau lũy tre dày cuối xóm. Cái kênh nhỏ trước nhà là nơi câu cá, chỉ có điều chưa bao giờ được cá. Bên kia con kênh là bãi đất rộng không dùng để làm gì, nơi lí tưởng...