Đêm trời đầy sao, ánh trăng tắm cho mọi ngả đường, mình ngồi với một nỗi niềm khó tả, mình nhận ra.. mình đã lớn rồi. Mình nằm võng, trước hiên nhà là đám trẻ hàng xóm đang chơi đùa dưới bóng trăng, tiếng cười đùa của tụi nó tràn vào tai, mang kí ức của những tháng ngày cũ. Lòng mình nao nao… Ngày nào mình cũng là một đứa nhỏ, ngây thơ như tụi nó. Mình vẫn nhớ, cứ mỗi sáng nằm trên giường và nghĩ ngợi về những việc mình làm ngày hôm nay, những cuộc hẹn với đám nhỏ hàng xóm, những cuộc dạo chơi dưới rặng tre hay trên cánh đồng làng bên kia, sẽ đi xa lắm đây... Đến khi mẹ rầy rà, mình lồm cồm bò dậy. Sau khi ăn qua loa vài thứ lót bụng thì tót ngay ra khỏi nhà. Và bao giờ cũng vậy, cứ hễ ra khỏi nhà là lao ngay về rặng tre lớn nhất trong xóm, nơi có đủ trò để đùa vui. Những ngày đi học thì thời gian chạy rong ít lại, nhưng cứ khi hè đến thì đâu vào đấy. Sáng đi bắn chim quanh mấy bụi tre, chiều lang thang ngoài đồng lúa, mò cua bắt ốc, lang thang quanh bãi cỏ sau xóm, nơi đàn trâu thủng ...
lì như trâu - điên rực rỡ