Bây giờ ngồi một mình, một suy tư, lòng bộn rộn. Tuổi mười tám mười chín, tuổi chập chững bước vào đời. Ngày về quê lòng bâng khuâng lạ. Những tháng ngày dài dài ấy đã qua đi trong nụ cười và nước mắt, trong yêu thương và hận thù, nhưng giờ nhìn lại đôi khi thấy tiếc cho cái gọi là tuổi thơ. Buổi chiều hôm nào đó, giữa tết, nằm trên võng nhìn trời nhìn đất hay nhìn cái gì đó không rõ. Võng đung đưa, hát vu vơ, nhìn ngu ngơ để rồi bây giờ chợt nhớ. Tuổi thơ đó đi về đâu và tình yêu nằm ngã nào, tôi ơi? Nắng chiều vàng vời vợi mà cũng buồn rũ rượi. Giữa cái lạnh thở ra khói mà nhìn thấy nắng không phải là dễ có. Mấy ngọn tre ngả nghiêng theo gió xua tôi về một trời kỉ niệm. Con đường làng này tôi không biết có từ bao giờ, nhưng ngày đi hết thì có lẽ là cái lúc tập đạp xe. Vừa đạp vừa nhắc vừa đi cũng lết đến tận cánh đồng sau lũy tre dày cuối xóm. Cái kênh nhỏ trước nhà là nơi câu cá, chỉ có điều chưa bao giờ được cá. Bên kia con kênh là bãi đất rộng không dùng để làm gì, nơi lí tưởng...
lì như trâu - điên rực rỡ